Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 314 : Chúng tôi muốn chung một chiến tuyến

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Bầu trời đen kịt, không có một ngôi sao nào, nhưng toàn bộ thế giới lại một mảnh trắng phau. Liếc mắt trông qua, tuyết trắng khắp núi đồi giống như một con sông lớn vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.



Diệp Thu, Hàn Ấu Lăng cùng Phong Tử khiêng trọng kiếm sau khi xuống xe, liền đi theo dấu chân đám người vừa nãy đi qua lưu lại. Chỉ cần tiếp tục đi, chắc chắn có thể tìm tới chỗ Quách Thành Dương. Diệp Thu vốn là định hôm nay về Tô Hàng, nhưng Hàn Ấu Lăng lại vừa mới gọi điện thoại tới nói nhìn thấy một đám người Tây Tạng.



Lúc đám người này lén lút đi ra cảng Dư Hàng, đã bị người của Hàn Ấu Lăng phát hiện. Nếu muốn đối phó với bọn họ, những người này đã sớm chết trăm ngàn lần. Nhưng với Hàn Ấu Lăng, Diệp Thu mà nói, những người này không trọng yếu, quan trọng là tung tích của Quách Thành Dương.



Vừa rồi Diệp Thu cũng có chút bận tâm sự an nguy của cha mẹ Trầm Mặc Nùng, à, bây giờ đã muốn lên cấp làm cha mẹ vợ của mình. Vì vậy liền khuyên Trầm Mặc Nùng ở lại thêm một ngày, mặc dù Trầm Mặc Nùng ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng không thể nghi ngờ, nội tâm của nàng rất vui mừng.



Trở về Tô Hàng, bọn họ lại phải khôi phục thành bộ dạng lúc đầu. Mặc dù yêu cầu này là Trầm Mặc Nùng tự mình nói ra, hơn nữa liên tục yêu cầu Diệp Thu tuân thủ. Nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ, lưu luyến thế giới hai người ở Tô Hàng này. Bây giờ Diệp Thu nói ở thêm một ngày, nàng không có khí lực cự tuyệt phần hấp dẫn này. Nguồn: https://truyenfull.vn



Vốn Diệp Thu không cần Hàn Ấu Lăng theo, để gã ngồi trong xe nghe tin lành, cũng không biết Hàn Ấu Lăng là vì câu nói quyết đấu giữa vũ khí lạnh và công nghệ cao của Diệp Thu rất hấp dẫn, hay là do trọng kiếm của trọng kiếm đánh mạnh lên thân xe chinh phục. Trong nháy mắt đó, Hàn Ấu Lăng đã cảm thấy trong đầu phảng phất như sung máu, cả người nóng bừng. Như thế nào cũng không chịu ngồi trong xe, muốn đi theo Diệp Thu tới đó xem trận chiến đấu này.



Hàn Ấu Lăng rất nhanh liền hối hận, khí trời lạnh khiến người ta bốc lên hàn khí từ trong xương tủy. Mới đi được vài bước đường, thân thể đã sắp sốt rét. Mới vừa rồi còn thân thể còn bốc khí nóng giống như đột nhiên tiến vào hầm băng, lạnh đến nổi khiến người ta muốn xoay người bỏ chạy.



Diệp Thu nhìn Hàn Ấu Lăng ở bên cạnh xoa tay thở phì phì, cười nói: "Nếu không thì anh về trước đi?"



Hàn Ấu Lăng quả thật đang nghĩ thế. Muốn lập tức chạy vào trong xe mở điều hòa, nhưng mà cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi. Diệp Thu vừa nói thế, gã ngược lại càng muốn kiên trì tới cuối cùng. Gã cũng không thể bị nam nhân này xem thường được.



"Không cần. Lúc mới ra ngoài có chút không thích ứng, bây giờ tốt hơn nhiều rồi". Hàn Ấu Lăng cố gắng trấn định lại, cũng không lấy hai tay che miệng thổi hơi nữa, ngược lại vẫn duy trì tư thái không sợ gió tuyết giống loại quái vật như Diệp Thu, Phong Tử.



Diệp Thu cười cười, chỉ vào một tòa nhà nhỏ phía trước, nói: "Phía trước đã không còn dấu chân nữa. Bọn họ có thể chính là từ nơi này mà nhảy xuống. Nếu tôi đoán không sai, tòa nhà nhỏ kia chính là chỗ bọn Quách Thành Dương cư trú.



Hàn Ấu Lăng chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hồi lâu, mới thấy một cái bóng lớn mơ hồ ở trong thế giới trắng xóa này. Cũng không biết những người này là loại biến thái gì, khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể thấy rõ thế chứ?



"Hả? Ở chỗ đó à? Vậy chúng ta cứ tùy tiện tiến tới thế, bọn họ chẳng lẽ không phát hiện sao?" Hàn Ấu Lăng kinh hô nói.



"Có". Diệp Thu gật đầu.



Hàn Ấu Lăng hơi bị chán nản, đã biết người khác sẽ phát hiện, vì sao không ẩn núp, ẩn núp cẩn thận đi qua, sau đó đến đột nhiên tập kích chứ?



Nhưng lời như thế lại khó mà nói ra ngoài, thấy Diệp Thu và Phong Tử kia bộ dạng tỏ vẻ không sao cả. Gã liền suy nghĩ xem lo lắng của mình có phải là dư thừa không. Người ta chính là cao thủ mà, mình không phải là quá ếch ngồi đáy giếng sao?



Diệp Thu hiểu được tâm tư của Hàn Ấu Lăng, cười nói: "Quách Thành Dương là người thông minh như vậy, lại có toàn lực Liên gia ủng hộ, anh thấy hắn sẽ không bố trí thiết bị theo dõi quanh mình sao? Sợ là lúc chúng ta quẹo vào con đường này, đã bị bọn họ phát hiện rồi không biết chừng? Chẳng lẽ vừa rồi anh không thấy sao? Ngọn đèn trước nhà nhỏ đó vẫn còn sáng. Mà bây giờ lại đột nhiên tắt, nói lên cái gì? Nếu người ta đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta có lại lén lén lút lút mà đi tới, có phải sẽ bị bọn họ chê cười không?"



Hàn Ấu Lăng liên tục gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, mình cả tòa nhà nhỏ kia cũng chỉ thấy một cái bóng mơ hồ, làm sao biết đèn trong nhà đó là sáng hay là tắt chứ?



Quyết định để mình không nói gì nữa, miễn lại mất mặt xấu hổ. Vốn cho là làm việc cùng hai cao thủ này sẽ là một chuyện rất kích thích, không ngờ kích thích còn chưa thấy, ngược lại đã ăn quả đắng trước rồi.



Diệp Thu cũng chẳng thèm quan tâm tâm tư của gã như thế nào, vỗ vỗ bả vai Phong Tử, nói: "Giao cho anh. Có vấn đề gì không?"



"Đợi một chút". Phong Tử sau khi giơ hồ lô rượu lên uống mấy ngụm, tiếp đó ném hồ lô cho Hàn Ấu Lăng, nói: "Làm nóng người".



Gã vốn định ném cho Diệp Thu, nhưng nhớ tới Diệp Thu lần trước nói không thích gián tiếp hôn môi với nam nhân, nên liền dời mục tiêu.



Hàn Ấu Lăng cũng cảm thấy có chút ghê. Nhưng thân thể lạnh quá, thật đúng là muốn uống một hớp rượu cho nóng người.



Vì vậy liền ngẩng đầu, há miệng thật to, nâng hồ lô rượu lên, không để miệng bình chạm miệng mình, cứ như vậy mà rót.



Phụt!



Rượu này không phải từ trong miệng nhổ ra, mà là từ lỗ mũi phun ra. Rượu của Phong Tử là rượu mạnh, hơn nữa Hàn Ấu Lăng vì chú ý vệ sinh nên dùng cách uống rượu lại quá mau, thoáng cái đã uống liên tiếp mấy ngụm. Cuống họng bốc lên hơi cay. Còn chưa kịp giơ miệng bình rượu lên, một thứ nước cay xè liền từ trong lỗ mũi đi ra.




Lúc Diệp Thu lại muốn nói tiếp, chuông điện thoại di động trong túi áo vang lên. Móc ra xem, điện tới là số của Nhiễm Đông Dạ.



Diệp Thu liếc mắt nhìn Trầm Mặc Nùng, nghe điện, nói: "A lô, Đông Nhi à, có chuyện gì không?"



"Diệp Thu, anh ở chỗ nào thế? Hôm nay em tới trường tìm anh, Dương Nhạc nói anh đã mấy ngày chưa tới. Em có việc gấp tìm anh".



"Anh ở bên ngoài, đại khái ba mươi phút nữa là về". Diệp Thu nói, cũng đang suy nghĩ Nhiễm Đông Dạ tìm hắn làm gì. Không phải là định quay MV nữa chứ?



"Được. Em chờ anh". Nhiễm Đông Dạ nói xong liền cúp điện thoại.



Khi Diệp Thu lái xe về chung cư xanh. Quả nhiên thấy xe Beetle màu đỏ của Nhiễm Đông Dạ đỗ trước cửa cổng. Nghe tiếng xe, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi từ trong nhà chạy ra, Nhiễm Đông Dạ đứng dọc theo ở hành lang vẻ mặt hớn hở.



"Chị Mặc Nùng, các người cuối cùng cũng về rồi. Em đang lo các người không về thì qua lễ Giáng Sinh mất". Đường Quả cười nói.



Lâm Bảo Nhi lần này lại xông tới Diệp Thu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Anh Diệp Thu, lúc anh không có ở đây, em ngày nào cũng đều luyện công cả. Không tin anh hỏi chị Đường Đường đi, chị ấy có thể làm chứng cho em".



Diệp Thu nhìn nàng lộ vẻ chờ mong muốn ánh mắt khen thưởng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật muốn đưa tay qua véo một cái.



Cười nói: "Không tệ. Nếu tiếp tục kiên trì. Tháng sau anh liền dạy em một vài món khác".



"Thật sao? Cảm ơn anh Diệp Thu". Lâm Bảo Nhi vẻ mặt hưng phấn hét lên.



"Đông Nhi. Tìm anh có chuyện gì?" Diệp Thu đi về phía Nhiễm Đông Dạ.



"Ừ. Một chút chuyện nhỏ". Nhiễm Đông Dạ nói. Thật ra nàng chỉ muốn đến nói chuyện chuẩn bị tiệc tối cho lễ giáng sinh. Hơn nữa để cho hắn xem MV bản thô. Quan trong nhất là, nàng muốn gặp hắn. Ngày mai là thứ bảy, nếu phải đợi hắn tới trường, còn phải đợi hai ngày. Cho nên nàng liền trực tiếp chạy tới chung cư xanh.



"Vào nhà ngồi đi". Diệp Thu gật đầu, cười mời.



"Được". Nhiễm Đông Dạ chào Trầm Mặc Nùng, thoải mái đi vào.



"Anh Diệp Thu, nàng cũng không lễ phép. Nàng đến là khách, em và chị Đường Đường rót trà cho nàng, còn cùng nàng nói chuyện phiếm, thế mà nàng không để ý tới bọn em". Lâm Bảo Nhi đi theo bên cạnh Diệp Thu, nhỏ giọng báo cáo về Nhiễm Đông Dạ.



Nhiễm Đông Dạ hơi chán nản, đó là cùng nàng nói chuyện phiếm sao? Hai cô gái này sau khi thấy nàng tới đây, liền giống như đề phòng trộm cướp, hỏi cũng là một số vấn đề cổ quái kỳ lạ. Cuối cùng nàng dứt khoát không trả lời nữa, chuyên tâm uống trà chờ Diệp Thu về.



"Đúng đấy. Quá không lễ phép. Đã vào nhà người ta, mà người khác nói chuyện cũng không muốn đáp. Bọn em xem nàng là khách, nàng lại không xem bọn em là chủ". Đường Quả cũng lên tiếng phụ họa.



Xem ra hai người đã sớm bàn bạc sẵn, chính là chờ lúc Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng về tố cáo.



Nói không chừng các nàng ngay cả lý do cũng đã bàn bạc kỹ rồi, nếu không sao lại phối hợp ăn ý thế chứ?



Diệp Thu xem lời hai người giống như không nghe thấy, sau khi mời Nhiễm Đông Dạ ngồi xuống, cười giải thích: "Anh đi Tô Hàng mấy ngày. Đi gấp quá, cũng không có cách gì tìm phụ đạo viên xin nghỉ. Chỉ kịp nói với Dương Nhạc, chuyện tiệc tối lễ Giáng Sinh cũng giao cho hắn. Sáng ý của em vô cùng tốt, phụ đạo viên cũng tán thành. Đoán chừng bọn họ cũng chuẩn bị gần xong rồi".



"Ừ. Em chính là đột nhiên nhớ tới mấy khâu thú vị, đi trường các anh tìm anh, định bàn bạc với các anh. Đáng tiếc anh không có ở đó, anh nói sắp về, em vừa lúc... có việc đi ngang qua bên này. Cứ tới đây xem thử một chút". Nhiễm Đông Dạ cười nói, chung quy cũng không thể không biết xấu hổ mà nói mình đến thăm Diệp Thu.



Đường Quả thấy Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ nói chuyện vui vẻ, cũng có chút khó chịu. Đang muốn mở miệng vạch trần lời nói dối của Nhiễm Đông Dạ cũng không phải là có việc đi ngang qua bên này, thì lại bị Trầm Mặc Nùng giữ lại, không để nàng mất lễ phép mà cãi nhau với khách.



Bị tình địch chủ động tìm tới cửa lại không thể phản kích, trong lòng Đường Quả rất rối rắm, nói với Trầm Mặc Nùng: "Chị Mặc Nùng, chị xem, chị xem bọn họ thân mật chưa kìa? Sau này làm sao được? Chúng ta phải chung một chiến tuyến, một lòng đối phó với người ngoài, đuổi những cô gái khác ra khỏi chung cư xanh".



Trầm Mặc Nùng xấu hổ tránh ánh mắt khẩn thiết của Đường Quả, trong lòng rối như tơ vò. Nàng với Diệp Thu chân tình ý thiết, tình huống của mình và Diệp Thu cũng chỉ có thể tiếp tục giấu diếm. Giờ khắc này, Trầm Mặc Nùng có loại cảm giác chịu tội yêu đương vụng trộm với Đường Quả. Trong lòng luôn đối đãi với nàng như con gái, nhưng lại xảy ra quan hệ với nam nhân nàng thích. Vậy còn có thể chung một chiến tuyến sao?