Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 319 : Em hy vọng chúng ta đến được với nhau

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Vào thời gian trước lễ Giáng Sinh mấy ngày, thương gia khắp nơi nghĩ ra đủ các loại hoạt động để tiêu tiền.



Trên các ngã tư đường tuyết đọng trắng xóa, người đi đường qua lại như thoi đưa, đông nghìn ngịt, trên cửa kính bằng thủy tinh của các cửa hàng dán bức tranh Natividade cùng biển quảng cáo trên cửa ra vào, dòng chữ Merrychristmas dưới sự chiếu rọi của đèn lấp lánh sáng lên, cửa ra vào treo đầy những dải ruy băng hoặc đèn màu đủ mọi màu sắc, những ông già Noel mặc những bộ quấn áo màu hồng đeo mũ đỏ, còn dán vào những bộ râu dài màu bạc, trên lưng mang những túi quà qua lại như con thoi trong đám người, bọn họ sắp sửa đem lễ vật đưa đến từng người trong danh sách may mắn. Nhưng cặp tình nhân tay trong tay đang thì thầm, tất cả hợp lại thành trăm ngàn lời tâm tình ngọt ngào. Cô gái thẹn thùng đuổi theo đánh chàng trai, trên mặt tràn đầy vẻ cười ngọt ngào.



Vì để đón lễ Giáng Sinh, các hệ của đại học Thủy Mộc đều chuẩn bị rất nhiều hoạt động rất phong phú. Hệ khảo cổ của Diệp Thu cùng hệ môi trường và hệ tâm lý học cùng đi chơi công viên, tha hồ vui vẻ trong đêm lễ hội, ý kiến này là của Nhiễm Đông Dạ, nhưng người phụ trách chủ yếu lại là Dương Nhạc. Dạ hội là do ba hệ phối hợp tổ chức, mọi người đồng tâm hiệp lực cho nên cũng không xảy ra điều gì lộn xộn.



Buổi chiều Diệp Thu không yên lòng còn cố ý lái xe đi tới trường học một chuyến. Trông thấy phòng học cũng đã bố trí hoàn tất, đạo cụ hoạt động cũng đã sớm mua sắm chuẩn bị đầy đủ, lúc này mới yên tâm trở vể. Có đôi khi, Diệp Thu có cảm giác hắn chỉ là một người qua đường. Hắn vốn không thuộc về nơi đây, tựa như không có hắn thì cũng không có chút gì ảnh hưởng tới hệ khảo cổ.



Khi người khác đang hớn hở vui sướng thì Diệp Thu lại mặt mày ủ rũ, nhìn đống lễ vật ở trên giường mà sững sờ,



Ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của Nhiễm Đông Dạ, bảo là muốn cùng hắn cùng đón lễ Giáng Sinh. Mà dưới lầu Đường Quả, Trầm Mặc Nùng cùng Lâm Bảo Nhi, ba cô gái này đang vui mừng phấn khởi bố trí phòng khách, chuẩn bị bữa tối gia đình của đêm giáng sinh. Nghe nói tối này Đường Bố Y cũng muốn tới, nhiều người bao giờ cũng rất vui vẻ, Đường Bố Y khó khăn lắm mớ có thời gian ăn một bữa cơm với con gái.



Còn có Bố Bố cùng Lam Khả Tâm ở bên kia nữa, cũng phải tặng quà để lấy lòng bọn họ, phải tranh thủ thời gian qua tặng. Tặng quà cũng không cần thời gian quá dài, nhưng có phải là sau khi tặng lễ vật là có thể đi đâu? Dù sao cũng phải làm hay nói một vài điều gì đó chứ?



Diệp Thu còn đang suy nghĩ những vấn đề khó xử này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chăn thịch thịch. Diệp Thu vội vàng kéo chăm mềm che toàn bộ lễ vật lại. Vừa chuẩn bị xong mọi thứ Lâm Bảo Nhi mặc áo lông màu trắng, trên đầu đội chiếc mũ nhỏ màu hồng của ông già Noel, láu lỉnh đẩy cửa tiến đến. Bộ ngực nảy nở cũng theo bước chân của nàng mà phâp phồng lên xuống, hung y của áo lông như mặt hồ bị khuấy động, không ngừng mà bập bềnh.



Có đôi khi, thật mốn đem quần áo của tiểu LoLi này lột sạch rồi làm thịt ngay tại chỗ. Một quyển sách nào đó có ghi lại rằng: Ngực lớn là có tội mà!



"Diệp Thu ca ca! Tại sao anh còn lười biếng nằm trên lầu? Em cùng Mặc Nùng tỷ tỷ và Đường Đường tỷ tỷ ở dưới lầu bố trí phòng khách mệt mỏi chết đi được. Anh là nam nhân mà không chịu làm việc gì. Thật là đáng ghét". Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thu, nói.



"A! Thân thể của của anh hơi khó chịu". Diệp Thu làm ra vẻ rất đau đớn.



"Khó chịu ư?" Lâm Bảo Nhi đi vòng quanh Diệp Thu hai vòng, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Khó chịu ở đâu? Anh không phải là bác sĩ sao? Chẳng lẽ không thể tự chữa bệnh cho mình?"



"Trong bụng hơi khó chịu. Đã chữa trị rồi, còn chừng nửa giờ nữa mới đỡ được". Diệp Thu cười khổ nói. Hắn quên mất chuyện mình là bác sĩ.



"Được rồi, em sẽ giúp anh chữa trị". Lâm Bảo Nhi vừa cười vừa nói. Sau đó hai tay giấu ở sau lưng đưa ra chụp cái mũ ông già Noel màu hồng về phía đầu của Diệp Thu. Nói: "Màu hồng để xua trừ ma quỷ. Anh nhất định là làm chuyện xấu nên bị trúng tà____Không được né tránh! Nhanh đội vào!"



Trong đại sảnh của chung cư xanh giăng đèn kết hoa, Trầm Mặc Nùng mua một cây thông Nô-en lớn, được ba cô gái trang điểm làm cho xinh đẹp rực rỡ. Phía trên treo đầy các hộp quà nhỏ. Lâm Bảo Nhi còn đem con rối Vương Tử Ếch mà mình thích nhất treo luôn lên đó.



Trầm Mặc Nùng đeo tạp dề đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tiệc lễ Nô-en cũng bị Lâm Bảo Nhi cài lên chiếc mũ nô-en màu hồng lên đỉnh đầu, Đường Quả thì phun dòng chữ Merrychristmas lên tường và cây thông Nô-en, cửa ra vào còn được nàng cùng Lâm Bảo Nhi treo đèn màu.



"Mặc Nùng tỷ tỷ, em tặng quà giáng sinh cho chị này". Đường Quả cười hì hì chạy đến sau lưng Trầm Mặc Nùng, ôm lấy thân thể nở nang của nàng, nói.



"Chị cũng đã chuẩn bị lễ vật cho em rồi". Trên mặt Trầm Mặc Nùng cũng nở nụ cười. Vốn nàng còn một mực thấp thỏm không yên, sợ việc của mình cùng Diệp Thu bị Đường Quả biết được. Nếu như là vậy, thì bản thân mình cũng không biết phải giải thích ra sao mới tốt. Mấy ngày nay nàng vẫn lưu ý quan sát, phát hiện Đường Quả vẫn đối xử với nàng như trước, lúc này nàng mới yên lòng.



Sau này, phải giữ khoảng cách với Diệp Thu! Quả thật nàng không đành lòng làm thương tổn nữ hài tử đơn thuần thiện lương thiện lương này.



"Vâng! Cha nhất định cũng có chuẩn bị lễ vật. Chứ không giống như tên quỷ hẹp hòi Diệp Thu kia, việc gì cũng không quan tâm". Đường Quả có phần ai oán, nói.



Nàng là đại tiểu thư được vạn người chú mục nhìn vào, sống trong giàu sang nhung lụa nhưng rất ít khi có được sự quan tâm của người thân. May mắn có Trầm Mặc Nùng cùng Lâm Bảo Nhi làm bạn, nàng mới đi qua được khoảng thời gian khó khăn nhất.




Lễ Giáng Sinh là ngày lễ được du nhập từ phương Tây, người phương Tây có truyền thống vào đêm trước lễ giáng sinh sẽ tới nhà thờ để cầu nguyện, điều này cũng được nhiều người Trung Quốc tiếp nhận, không ít người đi tới nhà thờ cầu nguyện vào đêm giáng sinh. Có người căn bản là không tin vào tôn giáo mà vẫn tới là bởi vì bạn gái biểu hiện ra dáng vẻ rất khả ái trước mặt mình, cũng có một vài người tới nhà thờ là để được phát kẹo.



Nhiễm Đông Dạ đưa xe của mình gửi vào đại học Thủy Mộc. Sau đó nhảy lên xe của Diệp Thu. Diệp Thu lái xe, dưới sự chỉ điểm của Nhiễm Đông Dạ đi tới nhà thờ mà nàng hàng năm nàng đều đến cầu nguyện.



"Dựa theo truyền thống, hẳn là đêm trước giáng sinh phải tới cầu nguyện. Nhưng vào lúc đó nhiều người lắm, không thể chen vào. Cho nên tôi đều tới vào lúc chập tối, nhưng mà lúc này người cũng rất nhiều. Có thể chen vào hay không thì phải dựa vào vận khí của chúng ta". Nhiễm Đông Dạ ngồi ở bên người Diệp Thu, nói với giọng trong trẻo dễ nghe.



Diệp Thu nghĩ, sở dĩ ngày hôm quá Nhiễm Đông Dạ không có tới là bởi vì mình có việc không thể cùng nàng tới đây. Cô bé này lúc nào cũng cẩn thận chu đáo như vậy. Nếu như nàng không giải thích thì mình đâu biết rằng đêm trước lễ Giáng Sinh mới là thời gian cầu nguyện?



Không ngờ ngày lễ Giáng Sinh người đến so với đêm trước lễ Giáng Sinh cũng không ít hơn bao nhiêu, người ở bên trong chen chúc đông nghìn nghịt, người xếp hàng dài nườm nượp tới bên ngoài nhà thờ. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ã. Nhưng âm thanh ca xướng hòa so vớ tiếng vui đùa trò chuyện thật sự thì quá nhỏ. Nếu như không tận lực lắng nghe, căn bản là không thể nghe thấy.



Diệp Thu cười thầm. Người trong nước quả thật có chút buồn cười. Có người một mực thành kính đi tới đây, cũng có người khi kẻ khác đang cầu nguyện thì lớn tiếng gây ra sự ồn ào, không biết Thượng Đế có giúp cho nguyện vọng của bọn họ trở thành sự thật không đây.



Nhiễm Đông Dạ nhìn tình cảnh phía trước, buồn rầu nói: "Xem ra chúng ta không vào được".



"Uh. Tôi giúp cô chen về phía trước nha". Diệp Thu vừa cười vừa nói.



Cho dù người nhiều hơn nữa, nếu như hắn muốn đi vào thì cũng không ai ngăn cản được. Đem người đẩy ra còn làm cho bọn họ khó hiểu, không biết tại sao mình lại dịch chuyển khỏi vị trí.



"Không cần". Nhiễm Đông Dạ lắc đầu lắc đầu, chiếc mũ nhỏ màu hồng ở trên đỉnh đầu có buộc một quả cầu nhung màu hồng. Lúc nàng lắc đầu thì quả cầu theo đó mà đung đưa.



"Không cầu nguyện nữa?"



"Có! Ở bên ngoài cũng có thể cầu mà. Tôi nghĩ Thượng Đế vẫn có thể nghe thấy". Nhiễm Đông Dạ nói xong liền thành kính nhắm mắt lại. Một ánh đèn chiếu lên khuôn mặt nàng, trắng ngần, màu da như ngọc, lông mi thật dài như cánh hoa đào che trên mí mắt, nhất nháy, dáng vẻ cực kỳ động lòng người.



Thấy bộ dáng nghiêm túc chăm của nàng, Diệp Thu vốn định trêu đùa nàng một hai câu. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà không thể mở miệng được. Chỉ mỉm cười đứng một bên nàng, giúp nàng ngăn cản mấy tiểu tử cố ý muốn tiến đến chiếm chút tiện nghi.



Qua một phút đồng hồ, Nhiễm Đông Dạ mới mỉm cười mở mắt ra, vừa cười vừa nói: "Tôi nói lên nguyện vọng. Có lẽ anh cũng nên thử một lần đi, rất linh nghiệm đó".



"Cô ước điều gì?" Diệp Thu hỏi.



Nhiễm Đông Dạ lắc đầu, nói: "Không thể nói ra được. Bằng không sẽ mất linh".



Nhiễm Đông Dạ tiến lên hào phóng kéo cánh tay của Diệp Thu, nói: "Thời gian còn sớm. Chúng ta đi dạo phố được không? Tôi muốn ăn mứt quả, còn muốn ăn kem".



Diệp Thu do dự một chút sau đó cũng đáp ứng, nói: "Được!"



Nhiễm Đông Dạ mặc dù không có nhìn vẻ mặt của Diệp Thu nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự do dự trong lời nói của hắn. Khẽ thờ dài một tiếng.



Diệp Thu, nguyện vọng của em là: Hi vọng chúng ta có thể đến với nhau. Thượng Đế người đã nghe thấy chưa?