Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 320 : Trúng đạn

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Trong khi Đường Quả cùng cha nói chuyện phiếm, cũng không ngừng nhìn ra bên ngoài. Động tác này khiến cho Đường Bố Y chú ý, cười hỏi: "Con gái yêu, sao vậy? Ngay cả thời gian cùng cha trò chuyện cũng không có sao?"



"Không phải đâu cha". Đường Quả làm nũng, vừa cười vừa nói: "Là tại Diệp Thu, trước khi dùng bữa tối hắn đã đáp ứng mang chúng con ra ngoài dạo chơi, mà đến giờ vẫn chưa trở lại".



Lâm Bảo Nhi đang mơ nàng ngủ, chợt nghe thấy lời nói của Đường Quả thì tinh thần đã tỉnh táo hơn, nàng ta mở to đôi mắt, thốt lên: "Đường Đường tỷ tỷ, khẳng định là Diệp Thu đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi".



"Tên gia hỏa này thật là đáng giận, nói không giữ lời". Đường Quả buồn bực nói.



Đường Bố Y nhớ tới trong khoảng thời gian này bởi vì sự kiện con gái bị bắt cóc nên vẫn bị ép phải ở trong nhà, mà bản thân mình vì bề bộn công việc cho nên không thể tới thăm nàng, thật sự là không xứng đáng làm một phụ thân, ông do dự một lúc, mỉm cười nói: "Các con muốn đi đâu? Hôm nay cha cùng các con đi ra ngoài".



"Thật không cha? Cha muốn dẫn con đi chơi?" Đường Quả vui vẻ kêu lên. Trong trí nhứ của nàng, trong quá khứ việc cha dẫn nàng ra ngoài dạo chơi thì chỉ có ở thời gian mà nàng mười hai tuổi trở về trước, từ đó về sau cha không còn dẫn nàng ra ngoài vui đùa lần nào nữa.



Tuy nàng đã lớn rồi, không còn là một đứa bé, tuy không giống như trước kia yêu thích sân chơi cùng đu quay nữa, nhưng có thể cùng cha đi dạo một lúc thì cũng đủ cho lòng nàng cảm thấy tràn ngập ấm áp cùng ngọt ngào.



"Đương nhiên là thật rồi. Đã có khi nào cha lừa gạt con chưa?" Đường Bố Y nở nụ cười thuần hậu. Bởi vì việc Trịnh Như mà Đường Bố Y chịu một đả kích rất nặng nề, khuôn mặt tròn trước kia giờ trở nên gầ gò, lại càng tăng thêm vẻ hòa ái, dễ gần.



Uông Bá ngồi trong phòng khách từ nãy giờ, vẫn đang chăm chú quan sát liền đứng lên, nhắc nhở: "Lão gia, thân phận của ngài quá nhạy cảm. Hôm nay là ngày lễ, mà người ở bên ngoài thật sự là quá nhiều, rất bất lợi cho việc bảo vệ của chúng tôi".



"Không sao cả. Chính là do có rất nhiều người mới nên ra ngoài một lúc. Đã lâu như vậy Quả Quả không có thời gian ra khỏi nhà? Sự việc bắt cóc đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn làm cho chúng ta chim sợ cành cong. Cũng không thể cứ như vậy cả đời mà?" Đường Bố Y càng nói càng cảm thấy con gái mình chịu sự ủy khuất thật lớn, càng thêm hạ quyết tâm: Hôm nay nhất định phải cùng con gái đi ra ngoài dạo chơi một chuyến.



Uông Bá không nói thêm gì nữa, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị phương pháp bảo vệ.



Đường Bố Y, nói: "Uông Bá, mang theo ít người thôi. Nhiều người quá lại càng khiến cho người ta thêm chú ý".



"Lão gia! Phương pháp bảo vệ nhất định phải thích hợp. Tôi là quản gia của ngài, có trách nhiệm phụ trách an toàn cho ngài và tiểu thư. Nếu như lão gia sợ bị tôi tớ quấy rầy thì tôi sẽ bảo bọn họ theo sát ở xa xa". Uông Bá cô chấp, nói.



"Được rồi! Anh làm việc tôi rất yên tâm". Đường Bố Y vui vẻ nói. Uông Bá này luôn có vẻ lạnh lùng vô tình như vậy, bình thường cũng không có nói nhiều. Nhưng mà khi nói đến chức trách của bản thân hắn thì ngay cả mình cũng dám cãi lại.



Thật là đáng tiếc! Hắn cũng giống như mình, đều đã già cả rồi. Bằng không có thể giao lại hắn cùng với đại gia nghiệp Đường thị vào tay con gái mình.



Những năm này, Đường Bố Y cũng vì Đường Quả mà chiêu mộ được không ít nhân tài. Tự thân bồi dưỡng cũng không ít, những người này đều rất có năng lực, đến lúc mình giao Đường thị vào tay Đường Quả thì bọn họ sẽ có thê phát huy ra đầy đủ năng lực của bản thân. Đường thị, e là sẽ một lần nữa làm cho người đời phải chú mục ngưỡng mộ đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Đường Bố Y tin tưởng vào con gái của mình, giống như trước kia kia lão nguyện ý để cho con gái sử dụng toàn bộ người của mình. Lão chờ đợi con gái đã quá lâu, cũng đặt rất nhiều hi vọng, nhưng mà vào lúc này con gái không muốn vào thương giới, Đường Bố Y cũng sẽ không miễn cưỡng.



Nhưng mà, Đường Bố Y vẫn chưa thể tìm được một người như Uông Bá, có thể trở thành tâm phúc của mình cùng Đường Quả, giúp nàng sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi việc, hơn nữa sự trung thành thì công chê vào đâu được.



Người như vậy rất khó tìm được, quả thật là khả ngộ bất khả cầu mà!



Ngược lại Diệp Thu lại là một nhân tuyển phù hợp, nhưng thân phận của hắn lại quá nhạy cảm. Sợ là cái miếu nhỏ của mình không thể giữ lại được.
Đường Quả nghe thấy âm thanh của Uông Bá Uông Bá, vội vàng kéo theo Lâm Bảo Nhi đang bị thương ở trên mông, chạy về phía Uông Bá.



"Thập Hào! Thập Nhất Hào. Cướp người"Một nam nhân đeo mặt nạ la lớn.



Hai người đàn ông mặc áo đen một trái, một phải tiến về phía Đường Quả, muốn ngăn cản trước khi nàng tới gần Uông Bá. Tuy bọn họ hơn ở chỗ tiên phát chế nhân, hơn nữa hành tung lại vô cùng bí mật, nhưng hộ vệ của Đường gia thực lực không tầm thường, mỗi người đều giống như quân nhân thân kinh bách chiến, hơn nữa lại dũng cảm không sợ chết, thậm chí có mấy người khi thấy bọn chúng muốn xông tới thì dùng thân thể mình để ngăn cản súng đạn và đánh trả làm chúng trở tay không kịp.



Vốn cho là có thể nhanh chóng dẫn người rời đi, lại bị bọn họ kéo dài thời gian. Nếu để cho các nàng gặp được Uông Bá thì kế hoạch của đêm hôm nay đã triệt để thất bại. Không thể mang người đi, thì tất cả kế hoạch ở phía sau đã không còn tác dụng gì nữa.



Tuy Uông Bá đã cao tuổi, nhưng thân thủ vẫn rất cao cường. Tuy người của hai bên cách nhau tận hơn mười thước, hơn nữa còn không ngừng có người chen chúc chạy tới, nhưng những người đang xông tới tất cả đều bị lão một chưởng đẩy ra.



Đang lúc lao về phía trước, Uông Bá trông thấy có hai nam nhân một trái một phải tiến về phía Đường Quả, lão vội vàng la lớn: "Bọn chuột nhắt, muốn chết!"



Thân thể vọt tới trước, sau đó nhảy lên một cái, cả người bay lên, dẫm lên đầu gối của một nam nhân để mượn lưc, sau đó vọt tới vai của một nam nhân khác. Tiếp theo giống như một cái phao lưu động trên biển người mênh mông, một đám người bị lão dẫm phía dưới để tiến về phía Đường Quả.



Thập Hào cùng Thập Nhất Hào cũng phát hiện Uông Bá ở phía trên, hai người phối hợp ăn ý, một người đưa súng bắn về phía đầu, một người bắn ở phần lưng, hai viên đạn gào thét bắn về phía Uông Bá, Uông Bá trĩu châm xuống, làm cho một kẻ dưới chân ngã lăn xuống đất.



Tiếng hai người ngã xuống đất làm cho người xung quanh càng thêm hảng loạn. Có người ngã sấp xuống, có người dẫm lên mà đi, quảng trường thành Thiên Hà vừa rồi còn náo nhiệt vui vẻ trong nháy mắt trở thành địa ngục chốn nhân gian.



Súng của Uông Bá đã hết đạn, trông thấy có người đang tiến tới gần Đường Quả, Uông Bá đưa tay vung khẩu súng ngắn màu bạc ném tới, một tia quang mang màu trắng lóe lên, "rắc" thoáng cái đánh trúng cánh tay một một tên gia hỏa đang muốn chụp tới Đường Quả.



Công lực Uông Bá rất thâm hậu, lúc này lại phẫn nộ ra tay. Phế bỏ cánh tay của Thập Hào.



Thập Nhất Hào trông thấy Thập Hào thất bại, hiểu rằng nhiệm vụ hôm nay không có khả năng hoàn thành, liền đưa súng xạ kích về phía Đường Quả.



Cấp trên đã có mệnh lệnh, nếu như không thể mang đi vậy thì phải tiêu diệt. Bọn họ đều là những công cụ, nếu không mang lại lợi ích cho tổ chức, thì chỉ có thể bị tổ chức nghiền nát. Đã phải chết, thì cũng đưa những người này làm bạn đi cùng.



"Không được!" Mắt Đường Bố Y như muốn nứt toác ra. Nếu như có thể thì ông ta nguyện ý dốc hết gia tài ra, để đổi lại rằng một súng kia không phải nhắm về con gái mình.



Thân thể Đường Quả đang chạy trốn cũng ngừng lại, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang đưa súng hướng về phía đầu mình. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được tử vong cách mình gần như vậy. Ở sát bên người, ở ngay trước mắt.



Thật sự phải chết sao? Phải xa rời phụ thân, Bảo Nhi, Mặc Nùng tỷ tỷ, còn có... phải xa Diệp Thu!



Ầm!



Viên đạn sẽ không vì ý thức cong người mà chuyển hướng, trong khi người khác cầu nguyện thì ngón tay Thập Nhất Hào bóp cò. Trong khoảnh khắc, thời gian như dừng lại. Đường Quả sau khi khiếp sợ thì trở nên thoải mái bình tĩnh, còn Đường Bố Y trong nháy mắt như già đi mười tuổi, trong hốc mắt chảy ra huyết lệ.



Một đạo nhân ảnh đột nhiên lóe lên, liều mạng xông về phía Đường Quả.