Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 335 : Săn bắn

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Diệp Thu lúc này mới hiểu ra. Vì sao quần áo và trang điểm của Tử La Lan lại không ăn nhập với hoàn cảnh của bữa tiệc rượu đẳng cấp tối hôm nay. Có điều là nàng rất tự nhiên không buồn để ý đến điều đó. Nàng tới nơi này vốn không để mắt đến bữa tiệc rượu Whisky đẳng cấp, mà vì Thú Liệp Viên ở phía sau.



Tân xuân vừa đi qua, Hiên Viên Hội sẽ vận chuyển một nhóm động vật từ dãy Đại Hưng AN đến. Chó sói, hươu, thỏ, gà rừng. Thậm chí còn có những con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân. Người phụ trách của Hiên Viên Hội bởi vì những người quyền quý trong kinh mà gọi không ít cuộc điện thoại. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Yến Kỷ Đạo chạy đến Hiên Viên Hội.



Đi qua một hành lang tựa như khu rừng cây cảnh, phía trước có một cửa sát. Qua cửa sắt chính là một mảnh rừng rậm. Chỗ này chính là nơi sẽ diễn ra trận sắn bắn của riêng Hiên Viên Hội.



Bên cạnh cửa sắt có người canh gác. Chỉ có hội viên của Hiên Viên Hội mới có thể tiến vào. Bất quá hội viên đều mang theo bạn bè tiến vào đây chơi đùa. Tử La Lan và tp đều là hội viên bên trong. Cho nên Diệp Thu cũng thuận lợi tiến vào.



Dưới sự dẫn dắt của nhân viên nghiệp vụ. Một đám người dừng lại tại một căn nhà gỗ. Căn nhà gỗ này được gọi là liệp nhân tiểu ốc. Đây chính là nơi dùng để thay đổi trang phục và lựa chọn trang bị. Câu lạc bộ sẽ cung cấp trang bị săn bắn cho hội viên. Cũng có thể tự mình mua quần áo ở bên này. Mỗi hội viên đều có một ngăn tủ. Còn trang bị săn bán do câu lạc bộ cung cấp.



Súng săn, trường cung, cung phản khúc, trường mâu, dao găm... ngoại trừ một ít vũ khí có tính sát thương quy mô lớn, các khí giới săn bắn khác đều đầy đủ. Tử La Lan đi thẳng đến chọn trường cung, tiếp đó lựa chọn một ống tên dài đeo ở trên lưng. Nàng sớm đã có sự chuẩn bị. Quần áo trên người cũng không cần phải thay đổi.



Diệp Thu không phải hội viên. Hiển nhiên sẽ không được câu lạc bộ cung cấp quần áo cho nên không thể thay đổi.



Phí Tường tiến lên nói: "Trang phục săn bắn đến bây giờ tôi chưa dùng lần nào. Diệp thiếu gia nếu không chê, tôi sẽ đưa cho thiếu gia đi thay quần áo."



"Không cần." Diệp Thu cười lắc đầu. "Mặc âu phục cũng có thể săn thú."



Diệp Thu đi tới phòng trang bị. Cũng chọn một cây trường cung. Mang theo hai ống tên ở trên lưng. Suy nghĩ một chút. Lại xoay người cầm theo một con dao găm.



Săn bắn sẽ phân tổ tự do. Phí Tường không muốn đi. Diệp Thu cũng không miễn cưỡng. Hắn biết Phí Tường làm như vậy chính là để mình và Tử La Lan thuận tiện nói chuyện với nhau. Mà đề tài nói chuyện tối hôm nay Diệp Thu cũng không hề muốn cho nhiều người biết.



"Chúng ta một tổ nhé?" Diệp Thu đi tới trước mặt Tử La Lan vừa cười vừa nói.



Tử La Lan thấy Diệp Thu tay cầm trường cung, lưng đeo ống tên, ánh mắt trở nên khác thường. Nhưng cũng không nói gì. Gật đầu. Xoay người. Mang theo Diệp Thu tiến vào nơi săn bắn.



Sân săn bắn cách căn nhà gỗ một bức tường. Chỉ dùng một tấm lưới sắt vòng qua một mảng lớn rừng rậm và bình nguyên. Động vật hoang dã ở đây mới được chuyển đến hai ngày trước. Dã tính trên người vẫn chưa bị xóa bỏ. Lúc này bắt đầu đi săn sẽ là kích thích nhất. Đợi thời gian bị nhốt quá dài, những động vật này sẽ không còn thói quen cảm nhận nguy hiểm nguyên thủy, sẽ sinh ra tư duy chậm chạp. Lúc đó có tới săn cũng dễ dàng hơn. Sẽ mất đi sự thú vị.



Sắc trời u ấm. Diệp Thu và Tử La Lan đều ỷ vào thân thủ, khong mang theo thiết bị chiếu sáng. Trên đường cỏ dại mọc lan tràn. Cành lá tươi tốt. Từng đợt gió lạnh ùa tới. Toàn thân trên dưới đều buốt lạnh tựa như bị đóng băng. Đi bên trong rừng rậm âm u, nếu không phải thường xuyên có các đội ngũ khác chiếu đèn tới, sẽ khiến người ta hoài nghi đây liệu có phải là khu rừng quỷ hay không.
Trong rừng lại khôi phục sự tĩnh lặng. Tuy nhiên hai người trốn sau gốc đại thụ cũng không dám nhúc nhích.



Có trời mới biết liệu còn có xạ thủ nào trốn ở bên kia chờ mình thò đầu ra hay không?



Một phút đồng hồ. Hai phút. Ba phút...



Thân thể của Tử La Lan và Diệp Thu dựa vào nhau. Cũng không nhúc nhích. Đây đó có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương, mũi ngửi thấy mùi vị trên người đối phương.



Mùi hương trên người Tử La Lan rất nhạt. Thế nhưng ngửi lâu. Mùi hương tích tiểu thành đại, bắt đầu biến đổi rõ ràng. Diệp Thu cũng mới tắm hôm nay. Dùng loại Johnsons Baby có hương bánh kem. Cũng không để cho người khác khó chịu.



Diệp Thu tập trung tinh thần lắng nghe. Một nhánh cỏ một lá cây cũng không bỏ qua.



Sa!



Có tiếng giầy dẫm lên cỏ dại. Đợi sau khi chiếc giầy bước qua. Cỏ dại bắn lên âm thanh.



Diệp Thu quay qua Tử La Lan vẫy tay đưa ra ám hiệu. Nói cho nàng biết có tổng cộng ba người. Bên trái giao cho nàng, còn mình đối phó với hai người ở chính diện.



Diệp Thu nhặt lấy hai hòn đá trên mặt đất. Tùy thời chuẩn bị tung ra một kích chí mạng.



Cạch!



Một người không cẩn thận dẫm lên một cành cây khô rơi trên mặt đất, thanh âm cành cây gãy vang lên. Diệp Thu liền như thiểm điện, hai cục đá trên tay bay ra, bắn thẳng đến ngực hai người trước mặt.



Đối với sức lực cánh tay mình Diệp Thu rất tự tin. Chỉ cần hắn bắn trúng bọn họ. Tuyệt đối có thể đánh nát xương cốt.



Chỉ là lần này Diệp Thu phải thất vọng. Hai người bị Diệp Thu bắn trúng, trên thân phát ra âm thanh, nhưng bước chân chỉ dừng lại chốc lát, sau đó ngược lại tăng tốc lao về phía Diệp Thu ở bên này.