Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 346 : Cảnh sát Bạch Nhu (2)

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Diệp Thu cười quay người. Những người này đúng là không chịu nổi. Theo sau bao lâu, cho tới bây giờ mới dám nhảy ra.



"Có chuyện gì sao?" Diệp Thu quay đầu nhìn mấy người đàn ông đều mặc đồ thể thao cơ thể rắn chắc hỏi.



"Đưa hết tiền trên người các ngươi cho ta. Nếu không, đừng trách ông đây động tới dao" Một người đàn ông múa may con dao trong tay với Diệp Thu, lớn tiếng nói.



Vẻ mặt Lam Khả Tâm hoảng sợ, trong lòng hối hận muốn chết, sao lại muốn Diệp Thu đi bộ cùng mình chứ? Nếu ngồi taxi thì đâu có những chuyện thế này?



Diệp Thu lại hơi ngây người, vốn cho rằng những người này tới trả thù. Không ngờ lại nhảy ra đòi tiền.



Diệp Thu không phát hiện ra bóng Tạ Chí Viễn trong đám người, trong lòng liền rõ chuyện gì xảy ra, nghĩ bọn họ sắm vai nhân vật chơi đùa.



Đầu tiên là lên tìm mình đòi tiền, sợ phiền phức rồi, Tạ Chí Viễn mới nhảy ra lăng nhục mình, sau đó lại ra tay đánh người, chết không cho đỡ, trực tiếp đánh người.



Dù sao xét tới cùng mình sẽ bị đánh, điểm khác nhau là nếu mình ngoan ngoãn đưa tiền, sẽ xấu hổ trước mặt bạn gái.



Diệp Thu mặc dù hiểu ý đồ của bọn họ, nhưng vẫn rất phối hợp cùng diễn trò với họ.



"Các người muốn làm gì? Chúng tôi chỉ ra ngoài tản bộ, đâu có mang tiền theo người". Vẻ mặt Diệp Thu nghiêm nghị chặn trước mặt Lam Khả Tâm, nói.



"Hừ, mẹ kiếp tên tiểu tử này, thật là không biết điều. Lão đại, em lên vẽ lung tung trên mặt cô gái của hắn, xem hắn có nộp tiền không". Một huấn luyện viên taekwondo sắm vai bọn cướp rất phối hợp nói.



"Các người không được làm bậy. Lẽ nào không sợ cảnh sát sao?" Diệp Thu lớn tiếng quát lên.



Lúc nói những lời này thật ra rất chột dạ, hắn từ khi nào vì sợ cảnh sát mà không làm bậy.



"Cảnh sát? Đi…cảnh sát. Cảnh sát có thể quản bọn tao từ khi nào? Ngoan ngoãn chút, nếu không đừng trách anh em bọn tao ra tay độc ác" Mấy người đi lên trước, vây lấy Diệp Thu và Lam Khả Tâm. Dao trong tay không ngừng vung múa, khiến tim Lam Khả Tâm sắp bắn ra ngoài rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Trên người tôi thật sự không có tiền" Diệp Thu vẻ mặt bất đắc dĩ nói.




An Hữu Hách ngã trên mặt đất xương cốt thậm chí rã rời, thử mấy lần muốn bò dậy đánh tiếp. Cảm giác đau đớn thót tim khiến hắn bỏ cuộc, ôm quai hàm bị Diệp Thu đá sưng lên ghé vào đau đó nhổ nước miếng. Trong máu trộn lẫn hai chiếc răng trắng nõn được kem đánh răng đánh sạch không chút cao răng nào.



Diệp Thu ngoắc ngoắc ngón tay với Tạ Chí Viễn vẫn đờ đẫn đứng ở đó: "Tới ngươi rồi, ngươi không phải muốn chạy chứ?"



Tạ Chí Viễn đúng là muốn chạy, thân thủ của tên khốn kiếp này giống như ma quỷ, hoàn toàn không cùng cấp bậc với hắn.



Nhưng hắn biết, nếu mình chạy, sau này trước mặt Diệp Thu không ngẩng đầu lên được, cũng không ngẩng đầu lên được trước mặt anh và bạn anh. Hơn nữa ngữ khí khinh bỉ của Diệp Thu cũng khiến hắn rất bực bội, cuối cùng vẫn quyết định xông lên.



A!



Tạ Chí Viễn hét lớn nhào tới, thanh thế rất đủ, năng lực lại không đủ. Diệp Thu lúc đối phó với hắn khá chuyên tâm còn buông lỏng cánh tay nhỏ bé vẫn luôn nắm chặt của Lam Khả Tâm. Một tay giữ chặt cổ tay hắn, một tay giữ chặt bả vai hắn, Sau đó dùng sức, nhấc hắn lên.



Giơ lên cao, quẳng mạnh xuống đất.



Cơ thể Tạ Chí Viễn và lớp bê tông trên đất mấy lần tiếp xúc thân mật, Tạ Chí Viễn thua rồi.



"Diệp Thu, anh không sao chứ? "Lam Khả Tâm chạy tới trước mặt lo lắng nhìn Diệp Thu.



"Có. Tay đánh đau quá".



"A! Em xem nào" Lam Khả Tâm nắm lấy tay Diệp Thu, mở to mắt cẩn thận kiểm tra có bị thương không. Sau khi thấy chỉ có chút ửng đỏ. Liền cố lấy miệng thổi thổi.



"Không sao. Em không thấy toàn là anh ăn hiếp người ta à?" Diệp Thu cười ha ha nói. Bộ dạng Lam Khả Tâm trù miệng thật là đáng yêu.



Diệp Thu nhìn người bệnh nằm trên đất, có chút đau đầu. Cứ vứt bọn họ như thế ở đây cũng là một chuyện.



Từ trên người người đầu tiên bị hắn đánh ngã tìm được điện thoại của mình, vốn muốn gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhưng ngẫm nghĩ, những cảnh sát đó chưa chắc đã để bọn họ chịu trừng phạt xứng đáng. Sợ là một cuộc điện thoại bọn họ sẽ thả người. Suy nghĩ, từ danh bạ điện thoại tìm được một số, gọi đi.