Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 473 : Hoặc là đứng ra đây hoặc là cút!

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Biểu cảm của Diệp Phù Trầm bỗng ngưng đọng lại, sau đó khó xử nhìn Diệp Thu. Mặc dù ông là người lãnh đạo đội quân nhà Diệp Gia, rất mưu trí, nhưng dù có tính thế nào chăng nữa cũng không ngờ lặn lội đến đây, không gặp được người mà lại bị từ chối thẳng thừng thế này.



Diệp Hổ càng kinh ngạc hơn. Mặc dù thế lực của Diệp Gia đã không bằng năm đó, nhưng ở Yến Kinh cũng không ai dám đến vuốt râu hùm. Ông già ở Tô Hàng này rốt cuộc là ai, mà lại dám không nể mặt nhị thúc thế chứ. Là người đàn ông nhà Diệp Gia, anh ta thấy rằng đây là nỗi ô nhục của dòng họ.



Dựa vào đâu mà cho người khác vào lại không cho người họ Diệp vào?



Nhưng anh lại không biết làm gì hơn. Vì người đến truyền đạt lời lại là Diệp Thu, là người đàn ông anh tôn kính nhất. Chẳng lẽ anh lại dám giở mặt trước Diệp Thu sao?



Hơn nữa, dù có trở mặt thì cũng đã làm được gì? Anh biết rất rõ thực lực của vị sư phụ trẻ tuổi này của mình.



Lần đầu tiên gặp mặt so võ anh đã bị người ta dần cho một trận không ngóc đầu lên được. Lần thứ hai gặp mặt, anh lại khiêu chiến với anh ta lần nữa, kết quả đến vạt áo của người ta còn không động vào được, mà sau khi nhận được sự chỉ bảo của anh ta, thân thủ đã tăng lên rất nhiều. Sau khi vào đại đội Tử La Lan, anh càng cảm thấy sức ảnh hưởng của người đàn ông trẻ tuổi này. Nhiều cao thủ đến vậy lại tâm phục khẩu phục với một người trẻ hơn họ rất nhiều. Bản thân mình vào đó ngoài bị đánh vẫn là bị đánh, đây chẳng phải là sự khác biệt hay sao?



"Nhị thúc, đây.....chúng ta...." Diệp Hổ nhìn Diệp Phù Trầm, không biết nói gì. Hình như, cũng chẳng có gì đáng nói cả.



Chẳng lẽ lại nói, chúng ta chịu nhục, chúng ta phải kháng nghị về gia đình ư?



Diệp Phù Trầm thở dài một hơi rồi nói: "Đợi vậy. Đã đến đây rồi, thì phải nghĩ cách để gặp mặt."



"Nhị thúc. Người ở trong đó là ai vậy ạ?" Diệp Hổ hỏi nhỏ.



"Ông ấy à...." Diệp Phù Trầm cười, cười đau khổ. "Ông ấy là thiên tài mà một trăm năm trở lại đây Diệp Gia đều không có được. Cũng là ngôi sao hủy diệt làm cho Diệp Gia rơi vào tình trạng như bây giờ."



"Ông ấy là.....là đại gia?" Mắt Diệp Hổ sáng lên, xúc động hỏi.



Đây là truyền thuyết của Diệp Gia, cũng là truyền thuyết của Yến Kinh, là một sự tồn tại như thần thoại. Nguồn: https://truyenfull.vn



Ông ta có vô số câu chuyện, cũng có vô số tên gọi.
Không biết vì sao, trước kia mình cũng được coi là người tài trí mưu lược. Nhưng ngồi trước mặt người đàn ông này, lại cảm thấy có một áp lực vô hình. Diệp Không Nhàn yên lặng uống trà. Trong phòng rất yên lặng. Diệp Thu ngồi ở một bên. Đánh mắt sang nhìn thái độ yên lặng của Lão Đầu Tử, đoán xem giờ ông ta đang nghĩ gì.



Trong lòng nghĩ, ông thật sự muốn gặp người của Diệp Gia ư?



Đến khi uống hết cốc trà, Diệp Không Nhàn mới nói với Mạc Ngôn: "Được. Đã đến rồi thì cho họ vào đây đi."



Diệp Thu hiểu ý., mở cánh cửa phòng ra nói với Diệp Phù Trầm: "Lão gia mời ông vào."



Nghĩ một lúc, rồi nói với Diệp Hổ: "Cậu cũng vào đi."



Diệp Phù Trầm gật đầu với Diệp Thu, rồi đi sau anh vào trong.



Hai mươi năm không gặp rồi, gặp được Diệp Không Nhàn liền lặng người. Diệp Không Nhàn cũng vậy. Sau đó Diệp Phù Trầm cảm động nói: "Đại bá. Ông đã.....về rồi. Đã nhiều năm như vậy rồi. Cha đi rồi. Tam thúc cũng đi rồi. Ông nhất định phải về nhà xem"



Kdn lãnh đạm nhìn lướt qua Diệp Phù Trầm, hỏi: "Ta về để làm gì? Lúc đầu là ai đã đuổi ta đi?"



"Đại bá. Việc đã qua bao năm nay rồi, sao ông phải giữ mãi trong lòng như vậy? Tôi biết, cách làm của cha không thỏa đáng. Nhưng đó cũng là nghĩ cho cơ nghiệp của Diệp Gia. Lúc đầu tình hình thế nào ông cũng biết. Thật là...." Diệp Phù Trầm cúi thấp đầu giải thích.



"Ông nói cho ta biết, ta về để làm gì?" Diệp Không Nhàn xua tay, ngắt đoạn câu nói của ông ta, hỏi.



"Việc này..." "Thôi, để ta nói cho ông biết." Mắt Diệp Không Nhàn sắc nhọn nhìn sang Diệp Phù Trầm, nói: "Diệp Gia chỉ có hai sự lựa chọn, một là đứng ra đây, đúng ở đằng sau anh ta."



Diệp Không Nhàn chỉ Diệp Thu đứng ở bên cạnh, nói.



"Hoặc là, cút." Lần này, cánh tay của Diệp Không Nhàn chỉ về phía cửa.