Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 474 : Sư tử thức tỉnh!

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Hoặc là đứng ra đây, đứng sau lưng anh ta.



Hoặc là, cút.



Hai sự lựa chọn, hai con đường đối lập hẳn nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL



Mọi người trong phòng đều bị câu nói này của Lão Đầu Tử làm cho không thể định thần lại được, bao gồm cả Diệp Thu trước giờ vẫn nhìn trộm.



Diệp Thu biết, Lão Đầu Tử thực sự giận rồi.



Hai mươi năm trước để gột được quan hệ với vụ án của cha, Diệp Gia đã chọn lựa nhượng bộ. Diệp Không Nhàn vô cùng tức giận, một người một kiếm xách đến cái gì đó Gia. Đây là vụ án cấp cao chấn động Yến Kinh lúc bấy giờ, mặc dù đã áp chế cật lực, nhưng vẫn có một vài thông tin lọt ra ngoài.



Để giải bỏ áp lực và sự nghi kỵ của người khác, Diệp Gia đã đuổi Diệp Không Nhàn đi.



Còn Diệp Gia sau khi đã trải qua chuyện này liền đóng cửa từ chối tất cả mọi người, lui về ở ẩn. Hành động này đã làm cho tất cả gốc rễ của nhà Diệp Gia tiêu tan. Những thế lực trước kia dựa vào Diệp Gia giờ không còn chỗ dựa, vội vàng bỏ đi tìm ngọn núi khác.



Thời gian, Diệp Gia đã bỏ lỡ thời gian phát triển.



Giờ đây, muốn chấn hưng lại sự huy hoàng của nó, làm sao có thể dễ dàng cho được?



Tầng lợi ích mới nhất định sẽ làm dao động cốt lõi của tầng lợi ích cũ, lần này làm lay động thần kinh của biết bao người? Bao nhiêu người sẽ đứng ra phản đối?



Diệp Không Nhàn mặc dù không ở Yến Kinh, nhưng nắm rõ tình hình của Diệp Gia. Mấy năm trước ông vẫn còn hi vọng đối với Diệp Gia, hi vọng Diệp Gia nhất định có ngày đứng lên được. Không ngờ, lần đợi này đã là hai mươi năm. Đến khi đời lãnh đạo này xuất hiện, vẫn đang giải thích với bản thân mình về tình hình lúc đó.



Diệp Không Nhàn không có nhiều sức lực đến vậy để lãng phí nước bọt với họ, chỉ đưa ra hai con đường lựa chọn. Nếu không đứng ra đây, đứng về phía sau lưng Diệp Thu, thì hãy cút đi. Diệp Gia yếu đuối như thế, ông ta cơ bản không cần phải quay về làm gì.



Lão Đầu Tử đã đưa ra điều kiện của mình, vậy thì giờ chỉ còn đợi Diệp Phù Trầm quyết định.
Diệp Phù Trầm giơ tay tát thẳng vào mặt Diệp hổ, rồi tức giận mắng: "Khốn nạn, từ bao giờ cháu được phép nói thế? Cháu biết gì thế?"



Rầm!



Diệp Hổ quỳ xuống trước mặt Diệp Phù Trầm, ngẩng cao đầu, nghiêm nghị nói:



"Nhị thúc, cho chúng cháu một con đường sống đi. Cho chúng cháu xông ra, chiến đấu, cho chúng cháu đi chết."



Cho chúng cháu đi chết.



Mất đi ánh sáng trên đầu, sống như một con gia cầm, trong mắt Diệp Hổ, cuộc sống như vậy không bằng chết.



Diệp Phù Trầm lùi về sau hai bước, rồi mặt trắng bệch nhìn Diệp Hổ đang quỳ trước mặt, không thể bình tĩnh lại.



Chẳng lẽ. Bản thân mình đã thật sự sai lầm đến vậy sao?



Diệp Không Nhàn vốn chỉ đứng ngoài nhìn vào, nhưng nghe xong câu cuối cùng của Diệp Hổ, cũng thấy lòng chấn động. Ông lạnh lùng nhìn Diệp Phù Trầm, rồi nói: "Ta vốn đã tuyệt vọng về Diệp Gia. Ta tin rằng, không có sự ủng hộ của Diệp Gia, ta vẫn có thể tìm được đáp án mà ta muốn. Nhưng câu của anh ta đã làm ta thay đổi chủ ý, Diệp Gia, ta cần nó. Không ai có thể ngăn cản được." Diệp Không Nhàn quay đầu nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, cậu có lòng tin dẫn dắt được Diệp Gia đi tiếp, lãnh đạo Diệp Gia đi đến huy hoàng hay không?"



Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Không."



Không cho Lão Đầu Tử cơ hội nhíu mày, Diệp Thu quỳ xuống trước mặt Diệp Hổ nói: "Nhưng, tôi có thể cùng họ đi chết." "Sư phụ." Diệp Hổ dùng đầu gối để di động, sà vào chân Diệp Thu, khóc không thành tiếng như một đứa trẻ.



Đợi chờ hai mươi năm, cuối cùng họ đã thấy một tia hi vọng.



Diệp Gia, con mãnh sư đã bừng tỉnh, thời khắc làm kẻ đứng đầu thiên hạ đã đến rồi.