Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 489 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Không biết có phải vì Tống Ngụ Ngôn báo thù hành động vừa rồi của Diệp Thu hay không, mà trên bàn cơm, không ngừng cụng ly với Diệp Thu. Biết rằng sức một mình mình không được, còn cổ động cả chị gái Tống Ngụ Thư cùng lên trận tuyến.



Có thể thấy rõ được rằng, tâm trạng của Tống Ngụ Thư rất tốt, cô không còn giống với vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, hôm nay mặt cô nở ra một nụ cười rạng rỡ. Thậm chí khi uống rượu đến cuối cùng, ba người còn ngồi chơi bài với nhau nữa.



Tống Ngụ Ngôn uống say rồi, cô là người đầu tiên say. Trong ba người, tửu lượng của cô không được nhất, nhưng lại là người uống nhiều nhất. Tính cách cô sau khi uống rượu cũng không tồi, sau khi uống say rồi, cô chạy đến ghế sô pha nằm đó, rồi chìm vào giấc ngủ.



Tống Ngụ Thư cũng say, sau khi Diệp Thu giải quyết xong nửa bình rượu đỏ, cô cũng chạy ra ghế sô pha chìm vào giấc mơ.



Diệp Thu rửa bát xong, trở về phòng khách thấy hai chị em này giống như hai con mèo say mỗi người nằm ở một góc ngủ như chết, trên mặt nở nụ cười đau khổ. Mặc dù giờ này Tô Hàng đã bắt đầu ấm lên, nhưng ngủ một tối ở sô pha đủ để bị cảm, vì thế anh bước đến ôm Tống Ngụ Ngôn lên, rồi chuẩn bị khổ công đưa họ lên lầu.



Biết rằng phòng ngủ của họ ở tầng hai, nhưng Diệp Thu chưa từng lên đó. Không làm cách nào phân biệt được phòng của hai chị em, nên anh đành mở bừa một phòng, thấy trong phòng hơi bừa bộn, có búp bê vất trên sàn gỗ, laptop vất trên giường, thậm chí vẫn còn đang mở nhạc, Diệp Thu liền nhận định đây chính là phòng của Tống Ngụ Ngôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Sau khi anh đặt Tống Ngụ Ngôn dính chặt lấy mình như bạch tuộc ôm dưa hấu xuống giường, anh lại đi giúp cô tắt máy tính, lúc này mới đi ra ngoài.



Đưa cô em lên lầu, cô chị nhất định cũng phải đưa lên. Diệp Thu là người công chính vô tư, không thể làm việc bên nặng bên nhẹ.



Xương của Tống Ngụ Thư lớn hơn một chút, cơ thể cũng nặng hơn cô em không ít. Có lẽ bộ ngực giống như quả bóng kia cũng đã chiếm mấy cân rồi. Khi Diệp Thu ôm Tống Ngụ Thư lên lầu, cảm giác thấy được rằng nhịp thở của cô dần chậm lại, cơ thể cũng ôm chặt hơn.



Diệp Thu nở một nụ cười, anh biết rằng Tống Ngụ Thư không ngủ say lắm. Hơn nữa cô gái này rất cảnh giác, mặc dù đã say đến thế này, nhưng khi cảm giác thấy có người động vào cơ thể cô, cô ngay lập tức sẽ tỉnh lại.



Phòng của Tống Ngụ Thư khác hẳn với phòng của em gái, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, mỗi thứ đồ dường như đều được trải qua bàn tay thiết kế của thợ thiết kế lành nghề vậy, bày biện sao cho có thể thể hiện được hết vẻ đẹp của chúng. Trong phòng thoang thoảng mùi hương,, giống như mùi hương trên cơ thể cô gái đang ngủ say.



Ôm cơ thể của Tống Ngụ Thư đến gần giường, lật chăn len, đặt người cô vào, đang định đắp chăn cho cô, đột nhiên Tống Ngụ Thư thò tay ra, ôm chặt lấy cổ Diệp Thu kéo về phía trước, cơ thể của Diệp Thu liền ngã lên trên cơ thể của Tống Ngụ Thư.




Chẳng lẽ là một vị công tử nào đến từ kinh thành sao?



Thấy Diệp Thu, ba người cùng bước lên trước. Diệp Thu làm một động tác tay với họ, dừng xe lại, vất chìa khóa cho tiểu đệ trông xe đứng một cách lo lắng ở bên cạnh. "Cảm ơn." Diệp Thu cười nói. "Không....Đừng khách khí." Tiểu đệ trông xe thò tay ra đỡ lấy chùm chìa khóa Diệp Thu vất lại, trong lòng hơi căng thẳng, để chìa khóa rơi xuống đất. Đang định khổ sở xin lỗi, không ngờ Diệp Thu đã đi đến trước xin lỗi anh ta.



Câu này làm anh ta ngớ người, tên bình thường vẫn nhanh nhẹn giờ đây không nói được câu nào nữa.



"Diệp thiếu, hôm nay chúng tôi đã nhanh chân đến cướp, đủ 20 cung cho chúng ta. Tối nay không ai cướp được từ tay chúng ta nữa." Hàn Ấu Lăng mặt cười nói.



Câu này đã đến tai Liên Tranh Vanh, anh ta liền không vui. Anh ta đã biết chuyện trước kia anh trai mình đến đây tranh nữ với Diệp Thu, hôm nay mình muốn đến để bày rượu xin lỗi, Hàn Ấu Lăng lại cố ý nói ra chuyện đấy, chẳng phải làm anh ta khó xử hay sao?



"Ha ha, anh đúng là thù dai." Diệp Thu chỉ Hàn Ấu Lăng, cười nói.



Bối Khắc Tùng cũng bước lên trước chào Diệp Thu, rồi đứng sang một bên, chỉ Liên Tranh Vanh và giới thiệu: "Vị này chính là nhị công tử nhà Liên Gia Liên Tranh Vanh. Tiền hoa rượu tối nay đều là do anh ấy mời cả." Liên Tranh Vanh vội vàng bước lên trước, mặt cung kính chào Diệp Thu, nói: "Đã nghe danh Diệp thiếu từ lâu, có thể mời được Diệp thiếu đến đây, Tranh Vanh tôi vô cùng vinh hạnh. Anh của tôi là Liên Phong Duệ đã có chút hiểu lầm với Diệp thiếu, tôi thay mặt cho anh tôi xin lỗi anh, Diệp thiếu đừng chê tiệc rượu này." Diệp Thu gật đầu, nói: "Vào trong đi." Hậu Mẫn thấy Diệp Thu đến, đã chẩn bị phòng hào hoa nhất cho anh rồi, sao đó cẩn thận hỏi mấy người Diệp Thu có yêu cầu gì, Diệp Thu ngụ ý Hàn Ấu Lăng sắp đặt. Hàn Ấu Lăng chọn mấy bình rượu đỏ và mấy món ăn, sau đó ngụ ý mấy người khác đều lui ra. 20 cung cũng tạm thời không cần đến.



Anh biết rằng, Diệp thiếu và người nhà Liên Gia có chuyện cần bàn.



Diệp Thu ngồi vào giữa chiếc ghế sô pha, nhìn Liên Tranh Vanh, hỏi: "Anh có thể thay mặt Liên Gia làm chủ sao?" "Đúng vậy. Ông nội tôi đã giao việc này cho tôi xử lý." "Anh có bao nhiêu quyền quyết định?" Diệp Thu cười hỏi.



Liên Tranh Vanh không ngờ một người trông hòa khí như Diệp Thu lại ép người đến thế, người ta còn chưa ngồi xuống mà đã dội một gáo nước lạnh lên đầu.



Mình kém người ta, thì phải cúi đầu rồi. Liên Tranh Vanh nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là thế này, Diệp thiếu cứ cho ra giá đi, nếu trong phạm vi quyết định của tôi, thì tôi sẽ đồng ý với Diệp thiếu tại đây. Nếu nằm ngoài phạm vi quyết định của tôi, thì tôi sẽ về thương lượng với ông nội." "Tốt lắm." Diệp Thu gật đầu, anh có phần thích thú với phong cách làm việc nhanh chóng dứt khoát nảy của Liên Tranh Vanh rồi, nói: "Tôi muốn Liên Gia tuyệt đối phục tùng tôi." Tuyệt đối phục tùng, đó chính là gia tộc nô lệ mà.