Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 490 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Tên của CLB Hồng Trang không thay đổi, nhưng cách bày trí trong đã thay đổi nhiều rồi.



Vốn bên trong bày biện theo phong cách Baroque là chính, rất phức tạp, và lộng lẫy, khí thế hơn người, hào nhoáng làm lay động lòng người. Đó là phong cách của người tình trước kia của Liên Phong Duệ.



Một ông vua một trận chầu, sau khi Vu Lan xảy ra việc, giờ đây Hồng Trang đã được giao cho em gái của Liên Phong Duệ quản lý. Trước giờ Liên Tuyển du học ở châu Âu, nên không thích thú với phong cách Baroque. Vì thế sau khi cô lên nắm quyền, đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của CLB, hoàn toàn sử dụng màu sáng, phong cách đẹp đẽ đơn giản.



Trong một gian phòng hào hoa, Yến Kỷ Đạo và Liên Phong Duệ gần đây trở thành nhân vật hot ở Tô Hàng ngồi cạnh nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Ông già đi theo anh ta không rời nửa bước Đại Trà Hồ đó ngồi ở một góc phòng, vẫn giống như hồi trước nheo nheo mắt, giống như một vi cao tăng hành xác vậy, không nghe một thứ gì, không nhìn một thứ gì, rượu ngon gái đẹp trước mắt không có bất cứ sự mê hoặc nào với ông ta.



Yến Kỷ Đạo nhìn Liên Phong Duệ hơi mệt mỏi, vỗ vỗ vai anh ta cười nói: "Khi nghe được chuyện anh nói chuyện điện thoại với ông, tôi còn tưởng cậu không ra đây được nữa kìa."



Liên Phong Duệ cười đau khổ nói: "Mặc dù ông bắt tôi phải đóng cửa tự kiểm điểm, nhưng cũng không nói tôi không được rời ra mà. Hơn nữa, giờ đây tôi là một phế vật rồi, còn ai lãng phí sức lực trên mình tôi nữa?"



"Anh không còn lòng tin nữa sao?"



Liên Phong Duệ lại uống cạn cốc rượu Pháp, sau đó rót thêm một cốc nữa, lúc này mới nói: "Đừng nói rằng họ cho anh ít, người vô tình nhất lại là người nhà mình. Yến thiếu, tôi chẳng giấu gì anh, tôi đã quá thất vọng về gia tộc mình rồi. Anh nói xem, việc Liên Phúc Liên An chết chẳng lẽ có thể trách tôi được sao? Là khả năng của họ không bằng người ta. Tôi hi vọng họ có thể giải quyết tên khốn Diệp Thu, nhưng họ không có bản lĩnh đó."



"Đã bước lên con đường này, thì họ phải chuẩn bị tâm lí sẵn. Ôi. Tôi còn đen đủi hơn cậu. Tôi chạy đi chạy lại thế này vì lợi ích của gia tộc,mà có chút sai lầm mọi người đều phóng đại nó ra."



"Vận mệnh mà. Không thể nào làm mọi việc đều công bằng được. Anh đã rơi vào hoàn cảnh thế này, đãi ngộ của tôi có tốt đến đâu được nữa? Vì thế, khi nghe tin Liên Phong Duệ bị nhốt trong nhà, trong lòng tôi cũng rất đồng cảm. Hôm nay huynh đệ chúng ta phải uống say một trận. Say để giải nghìn sầu." Yến Kỷ Đạo nhấc chén rượu lên cụng li với Liên Phong Duệ rồi nói.



"Được. Yến thiếu nói hay lắm." Vừa nói Liên Phong Duệ vừa cụng ly với Yến Kỷ Đạo.



"Nghe nói nhà anh sắp tìm đến hắn ta để hòa giải rồi?" Yến Kỷ Đạo nhìn Liên Phong Duệ hỏi.



Liên Phong Duệ cười lạnh lùng nói: "Giờ đây tôi không quản mọi việc nữa. Tất cả mọi việc đều do Liên Tranh Vanh phụ trách. Nó thật là ngây thơ, nghĩ rằng làm như vậy là có thể hóa giải được nguy cơ của Liên Gia. Tên Diệp Thu đó là loại ăn thịt người mà không nhổ xương. Đừng thấy bình thường anh ta cười hì hì hà hà, người này rất biết giả làm heo để ăn hổ. Liên Tranh Vanh đợi bị hắn lợi dụng đi. Đừng có kéo của Liên Gia vào là được rồi. Loại người hiểu biết như tôi mà lại bị vất ra một bên. Nghĩ mà xem. Tôi vẫn muốn hợp tác với một người thông minh như anh hơn. Yến Kỷ Đạo lắc đầu thở dài.



"Không thể để hắn thoát dễ dàng vậy được." Liên Phong Duệ nghiêm nét mặt nói.



Trèo càng cao, ngã càng đau. Nếu như trước kia anh ta chỉ là một công tử Liên Gia bình thường, có lẽ cũng không hận Liên Tranh Vanh thế này. Nhưng trước kia là một người kế thừa được Liên Gia bồi dưỡng đặc biệt, là người sắp có cơ hội nắm bắt được toàn bộ tài sản và tài nguyên nhà Liên Gia.



Lúc này bị người ta kéo xuống, anh ta có hơi chút khó chịu. Hơn nữa, từ lần trước bị người phụ nữ của mình phản bộ, tâm tư anh ta đã biến thành khá mẫn cảm, không thể nào chịu được ánh mắt khinh khỉnh của mọi người, Liên Tranh Vanh ngồi vào ghế của anh ta, chẳng phải đã tát vào mặt anh ta một nhát trước đám đông sao?



Lại còn có tên Liên Hi Vọng kia nữa...tên cẩu nô tài đáng chết này, sao hắn ta không chìm xuống lòng sông cho rồi cơ chứ? Giờ đây hắn ta lại vẫy đuôi đi theo sau lưng Liên Tranh Vanh. Mắt Liên Phong Duệ như bắn ra tia lửa.



Những người khác thì chẳng cần để ý làm gì, tên này là người được mình xem như tâm phúc. Dường như tất cả mọi chuyện đều không giấu hắn ta.



Sự phản bội của tên này làm cho anh ta còn buồn hơn là bị ông nội cắt quyền.



Rốt cuộc mình có điểm nào để hắn bán đứng chứ?



Yến Kỷ Đạo trầm tư một lúc rồi hỏi: "Phong Duệ có cơ hội lật thuyền lại không?"



"Cơ hội lật thuyền thì giờ tạm thời chưa có. Chỉ là tôi nghe nói bệnh của Đường Bố Y đã chữa trị bình phục, có lẽ Diệp Thu sắp về Yến Kinh rồi. Yến thiếu có muốn giữ hắn ta ở lại không?"



"Tất nhiên là có." Yến Kỷ Đạo quay mặt nhìn ông già đang ngồi ở góc, nói: "Nhất định phải kéo họ ở lại."



"Vậy thì chúc Yến thiếu phất cờ thắng lợi." Liên Phong Duệ nâng cốc nói.



Đến khi Liên Tranh Vanh mặt rất nghiêm nghị rời đi, Hàn Ấu Lăng cười ha ha nói: "có lẽ Diệp Gia không còn sự lựa chọn nào khác tốt hơn nhỉ? Họ đã bị cô lập ở Tô Hàng này, còn ai có thể đứng ra làm đấng cứu thế của họ nữa chứ?"



Bản thân anh ta rất không tán thành việc Liên Gia và Diệp Gia cầu hòa, tiêu diệt họ mới là cách phù hợp với lợi ích của mình. Chỉ là bên trên yêu cầu Tô Hàng phải yên định bình ổn. Lão gia ở kinh thành cũng nhiều lần gọi điện đến trách, bảo mình đừng có phất cờ làm liều.



Điều quan trọng nhất là, Diệp Thu đồng ý tiếp nhận sự thỏa hiệp của đối phương, vì thế, kết quả đó không thể nào thực hiện được.




"Nhanh vậy sao?" Diệp Thu cười nói: "Lúc này mà đi, tôi sợ đối phương còn chưa kịp chuẩn bị xong."



"Đó là vấn đề của họ." Diệp Không Nhàn cười nhẹ nhàng, nói: "Cậu điều tra ra nơi ở của họ rồi ư?"



"Chưa. Chỉ điều tra ra nơi dừng chân của người nhà Yến Gia. Ừ, quên mất không nói chuyện với ông, bạn cũ của ông cũng đến đây rồi." Diệp Thu cười hì hì nhìn Lão Đầu Tử, nói.



"Bạn cũ?"



"Đại Trà Hồ." Diệp Thu vui vẻ đưa ra câu trả lời.



Trong long vô cũng hiếu kỳ, người có thể để lại một đao trên người Lão Đầu Tử, rốt cuộc là người thế nào? Thân thủ của ông ta lợi hại đến độ nào?



"Ông ta?" Diệp Không Nhàn lặng người một lúc.



Diệp Thu nói: "Đúng vậy, đúng là bạn cũ rồi. nếu như là ở Yến Kinh, người có thể làm tôi nhớ kỹ chỉ có vài người. Ông ta được coi là một nửa."



Nghĩ đến chuyện cũ 10 năm trước, Diệp Không Nhàn cũng hơi có phần cảm thán.



Nếu không phải vì người yên lặng không chút âm thanh nào, để lại cho mình một nhát kiếm, thì giờ này mình sẽ lưu lạc đến độ nào?



Giết hết Yến Gia, rồi bị quốc pháp trừng trị ư?



Hay là chạy đến nước khác, giấu tên tuổi không xuất hiện trên cõi đời nữa?



Không có ông ta, Yến Gia có lẽ không có cơ hôi phát triển 20 năm nay nhỉ.



Người đàn ông đó, mình đáng lẽ phải cảm kích mới đúng. Ít nhất thì, ông ta đã làm cho mình có nhiều hơn một con đường. Ít nhất thì, mình đã bình tâm lại để bồi dưỡng Diệp Thu.



Rời khỏi vùng đất thị phi đã mời hai năm rồi, rất nhiều thứ vốn đã nên quên. Không ngờ thời gian trôi đi tuổi tác tăng lên, lại càng nhớ rõ hơn.



"Vậy ta cũng phải chuẩn bị một chút, lần này có lẽ phải đánh nhau với người ta một trận rồi." Diệp Thu cười nói.



Mưa gió muốn đến, mây đen che lấp bầu trời.



Họ đã muốn đến Tô Hàng giữ Lão Đầu Tử lại, thì làm sao có thể không lấy ra ít tài liệu chân thực chứ?



Yến Gia, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?



Ngoài người có thể ngăn Lão Đầu Tử đó, các người còn có gì khác nữa?



"Để Thiết Ngưu đi theo cậu đi." Lão Đầu Tử nhìn Thiết Ngưu, nói.



Thiết Ngưu cảm động, mặt chớp chớp, mặt chờ đợi Diệp Thu, sợ anh sẽ không đồng ý.



Diệp Thu nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thu, ngầm thở dài một hơi rồi nói: "Vậy ông thì sao? Cứ để cho cậu ta đi theo ông đi. Trên đường còn tiện liên lạc."



"Nếu ta muốn đi. Ai dám cản ta?" Ánh mắt Diệp Không Nhàn nhìn Diệp Thu sắc lạnh, con mắt sáng lên. Mặt ông đầy ngạo khí.



20 năm trước là thế, 20 năm sau vẫn thế.



Họ đã muốn giữ mình lại, thì rút kiếm một lần nữa đi.



Kiếm không nhuốm máu, làm sao thành vũ khí sắc bén được?