Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 492 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


"Phi ưng chết rồi." Sau khi đặt điện thoại xuống, Yến Kỷ Đạo nói.



Giống như nói với bản thân mình vậy, mà giống như nói với ông lão đang đứng đằng sau mình.



Phi ưng họ Yến, là một người con họ ngoài của Yến gia. Từ lúc còn rất nhỏ đã được Yến gia đón về. Đầu tiên là do các cao thủ trong gia tộc huấn luyện, rồi sau đó lại được đưa đến tổ chức dụng binh huấn luyện vài năm, đến khi thực lực của anh ta đù mạnh, lại bắt đầu hành nghề sát thủ, rất có tiếng trên thế giới, và cũng không được ai biết đến.



Mỗi lần anh ta làm một nghề, mỗi lần làm một nhiệm vụ đều đổi một tên khác nhau. Có cái tên vì làm những nhiệm vụ khó mà nổi danh thế giới, cũng có những cái tên không ai biết đến.



Nhân tài đều hơi quái đản, hầu như anh ta không có chút mong muốn nào hết, không tham tiền tài, sự ủng hộ của Yến Gia làm cho anh ta không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc và cũng không đắm chìm vào mĩ sắc. Hầu như anh ta không có chút khuyết điểm nào cả.



Sự trung thành của anh ta đối với Yến Gia là bậc nhất, là một thực lực ẩn giấu của Yến Gia.



Mấy năm nay, anh ta không bị Yến Gia gọi đi một lần nào, anh ta cũng chưa từng thực hiện một nhiệm vụ nào do gia tộc yêu cầu, giống như bị gia tộc đưa vào quên lãng vậy. Còn anh ta giống như một con sói cô đơn, phiêu lãng trong nhân gian.



Điều không ngờ được là, lần đầu tiên gọi đi, cũng là lần cuối cùng đối với anh ta.



Yến Kỷ Đạo rất rõ lai lịch của Phi ưng, cũng rõ sự nỗ lực mà anh ta đã bỏ ra, vì thế sau khi nhận được điện thoại báo Phi ưng đã chết liền hạ lệnh người giải quyết thi thể của anh ta.



Yến Kỷ Đạo là một người tính cách kỳ quái, trong mắt anh ta, anh ta chưa từng bao giờ xem những người trèo cao hơn mình là người, mà đều xem họ là đối thủ. Ví dụ như Yến Thanh Phong. Thỉnh thoảng anh ta còn đồng tình với những người yếu đuối.



Ví dụ như Liên Phong Duệ sau khi thất thế, ví dụ như Phi ưng, còn có cả bản thân minh nữa.



Anh ta hận sự bất bình đẳng này.



Tại sao chỉ vì thứ tự ra đời trước sau mà có thể quyết định được vận mệnh tương lai của gia tộc rơi vào tay ai?



Vì thế, anh ta phải giành lấy.



Lúc đầu khi anh ta bị đuổi đến Tô Hàng thực hiện nhiệm vụ này anh ta đã hiểu, đây là một cơ hội. Cũng là một cạm bẫy.



Nếu thành công, thì mình rất có khả năng áp đảo được Yến Thanh Phong, hơn nữa hôn thê của mình cũng đã có mang, khi đi siêu âm bác sĩ bảo là con trai. Đây là một món quà rất có ý nghĩa với một người ông luôn muốn ôm cháu.



Nếu như vậy, vị trí của mình trong mắt cha và ông nhất định sẽ tăng lên nhiều phần.



Biết được rằng mình có con, Yến Kinh Phong nhất định sẽ rất lo lắng nhỉ?



Nếu không thì, tại sao anh ta lại hạ bệ bộ mặt anh em huynh đệ nhanh đến thế, gấp gáp xuống tay với mình?



Những câu hỏi của Yến Kỷ Đạo, Đại Trà Hồ rất ít khi trả lời. Nhiều lúc, sự yên lặng của ông ta thậm chí làm người ta quên đi đằng sau lưng có người này, hoặc là biết sự tồn tại của ông ta, nhưng đột nhiên chạy đi về sinh mất. Yến Kỷ Đạo cũng không bực mình. Anh ta thậm chí rất bi ai vì giờ đây mình không có tư cách để giận nữa.



Mặc dù ông ta vẫn đứng ở đằng sau anh, giữ một khoảng cách với anh, nhưng Yến Kỷ Đạo biết rất rõ, ông già đó không hề để mắt đến mình. "Giờ đây đến lượt ông phải ra tay giữ Diệp Không Nhàn lại rồi." Yến Kỷ Đạo mặt sầm xuống nói với Đại Trà Hồ.



Con mắt vẫn nhắm của Đại Trà Hồ đột nhiên mở ra, trong mắt lộ ra sát khí bừng bừng.



Thấp giọng, ông ta nói: "tôi sẽ cố gắng hết sức."



Cố gắng hết sức?



Nói vậy ông ta không có lòng tin sao?



Yến Kỷ Đạo cảm thấy thật khổ sở, xem ra mình chọn đến Tô Hàng là sai lầm rồi.



Trước thực lực tuyệt đối, tất cả những âm mưu đều vô dụng.



Câu này nói thật đúng, thật đúng.



"Vậy thì ông đi đi. Tôi đợi tin tức tốt của ông ở bên này." Yến Kỷ Đạo nói.



Đại Trà Hồ quay người, bóng người của ông dần biến mất vào màn đêm vô tận.



Yến Kỷ Đạo ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong không trung, ánh trăng vàng óng và viên mãn, nhưng trong lòng Yến Kỷ Đạo lại thấy thật lạnh lẽo.



Tiểu Bạch rút chiếc sim điện thoại trong di động ra bẻ thành hai nửa rồi bước từng bước lớn ra ngoài.



Diệp Không Nhàn nhắm mắt dưỡng thần, còn Diệp Thu chăm chú lái xe. Nhãn thần của anh còn cảnh giác nhìn tình hình ở xung quanh, cố gắng tìm ra mục tiêu nguy cơ sớm hơn một chút. Mặc dù Tiểu Bạch đã đi trước dò đường, nhưng Diệp Thu biết, họ đã có lần thất bại trước, có lẽ sẽ tha cho Tiểu Bạch và chuyển mục tiêu sang Lão Đầu Tử.



Không để cho Thiết Ngưu cùng đi, để cho anh ta cùng với những người từ Yến Kinh đến và Hàn Ấu Lăng thủ ở viện điều trị Tây Sơn. Diệp Thu không muốn khi mình đang ngốc nghếch xông về đằng trước thì lại bị chơi một vố phía sau.



Kế hoạch dụ rắn ra này, con mồi là tính mạng của Lão Đầu Tử. Nhưng Diệp Thu không thể không đề phòng tính nguy hiểm của nó, sợ rằng không đánh chết được rắn, mà còn lại bị nó cắn cho một nhát.



"Thực lực của cô ấy đã tăng lên rất nhanh." Diệp Không Nhàn đột nhiên nói chuyện, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe.



Diệp Thu biết người mà ông nói đến là Tiểu Bạch, mặc dù ông không nhìn thấy Tiểu Bạch đánh nhau với người ta, nhưng thông qua trận đấu lần trước của Tiểu Bạch và Thiết Ngưu, ông nhất định đã nghe rất rõ.



Cao thủ đẳng cấp này như ông, dù chỉ được nhìn tận mắt vết thương của Thiết Ngưu cũng đủ để nhận ra thực lực thật sự của Tiểu Bạch.



"Đúng vậy. Giết người nhiều mà thành đó." Trong tiếng nói của Diệp Thu mang theo chút xúc cảm của riêng mình.



Lúc đầu khi Diệp Không Nhàn dùng mọi thủ đoạn cực đoan để huấn luyện Tiểu Bạch, Diệp Thu đã từng phản đối kịch liệt, hơn nữa đã nhiều lần tranh cãi với Lão Đầu Tử, còn phá vỡ công cụ luyện tập của ông.



Nhưng đến cuối cùng, Diệp Thu vẫn thất bại, anh bị Lão Đầu Tử đánh cho bị thương, nằm trên giường như một người đã chết vậy.



Nói thực, có được thành tựu ngày hôm nay, Tiểu Bạch đã chịu nhiều đau khổ. Mặc dù là Diệp Thu cũng không thể khổ bằng cô.



Lão Đầu Tử vẫn không để ý đến lời trách móc của Diệp Thu, vẫn nhắm nghiền mắt, mặt rất tự tại.



Việc ông đã quyết định, dù là sai, người khác cũng không thay đổi được.



Đương nhiên, ông cũng không thừa thời gian cãi nhau với Diệp Thu về vấn đề này. Trong lòng ông, Diệp Thu chính là vãn bối của mình, là con của mình.



Có người bố mẹ nào khi con cái mình làm loạn lại quay ra cãi nhau với nó?



Diệp Thu thầm mắng, ông già này, thật là không biết điều gì hết. Nếu như có thể đánh thắng ông ấy, thì đã đập cho ông ấy một trận từ lâu rồi.



Lão Đầu Tử rất khó khăn khen ai đó một lần, xem ra tâm trạng của ông lúc này không tồi. Thế là Diệp Thu bèn thử hỏi ông: "Cơ thể của Tiểu Bạch có phải là có khả năng chữa trị hay không? Tim còn có thể chuyển dời được, những bộ phận khác lại không thể sao?"



Diệp Không Nhàn nói rằng ông không thể chữa trị căn bệnh cho Diệp Thu, nghe vậy anh liền hỏi:



"Ông cũng không chữa được sao?"



"Không chữa được."



"Thử nghĩ xem còn cách nào khác không?"



"Không có."



Diệp Thu tức đến độ nghiến răng ken két, chỉ muốn gọi điện cho Yến Kỷ Đạo nói rằng Lão Đầu Tử đang ở trên xe của anh, đến bắt ông ta đi cho rồi.




Nhưng đứng trước mặt người đàn ông này, ông ta đã thất bại, thất bại khi chưa vào trận.



Ông đã thất bại ở chiến ý.



Chỉ là hai câu hỏi đơn giản thôi, nhưng ông đã rõ sự khác biệt giữa mình và người đàn ông đứng trước mặt mình.



Kỳ tích hai mươi năm trước, không thể xảy ra lần nữa trong buổi tối hôm nay rồi.



Yến Gia. Mình cũng không thể cứu được nó lần thứ hai.



"Ừ. Thế là tốt rồi. Hai mươi năm trước, ông đã cản một đao của tôi. Cũng chính vì nguyên nhân này, tôi đã tha cho Yến Thừa Kiền tội chết. Tôi nghĩ sau khi tôi đi, ông sống cũng khá tốt ở Yến Gia phải không? Hôm nay ông lại đến đây, là để giữ tôi lại ư?" Diệp Không Nhàn cười hỏi, một gương mặt dễ gần và anh tuấn, giống như hai người bạn đã lâu không gặp hàn huyên vậy.



Đương nhiên, bạn phải bỏ qua biểu cảm của người đứng đối diện với ông ta.



"Tôi muốn giữ ông lại. Nhưng không giữ ông lại được." Đại Trà Hồ thẳng thắn nói.



"Ồ?" Diệp Không Nhàn lắc đầu, nói hơi chán nản: "Ngữ khí thế này, không phải là ngữ khí một người cao thủ cần có đâu." "Đó là sự thật. Tôi đã thua." Đại Trà Hồ cố chấp nói.



Trước khi tên cuối cùng vẫn chưa kịp tự nổ, Diệp Thu xông lên trước như điện giật, rồi lợi dụng quả đấm của mình thụi mạnh vào cổ hắn. Làm cho tất cả xương và dây thần kinh của hắn đều nát ra, giống như mì sợi chất đống vào nhau vậy.



Không nhìn dáng chết của hai tên cuối cùng, Diệp Thu nhanh chóng ra xem kịch.



Anh cố gắng hết sức để giải quyết hai tên áo đen này, nguyên nhân quan trọng nhất là không muốn bỏ lỡ màn kịch này.



Đối chiến của hai cao thủ, không phải là điều dễ dàng bắt gặp. Đặc biệt là hai cao thủ xuất thế như Diệp Không Nhàn và Đại Trà Hồ.



Phải biết rằng, Lão Đầu Tử mấy năm rồi không rút kiếm.



Diệp Không Nhàn chỉ vào Diệp Thu, rồi vui vẻ nói: "Tôi không muốn đánh nhau với ông. Ông đánh nhau với cậu ta đi. Cậu ta cũng biết dùng kiếm đó."



Diệp Thu ngớ người, không ngờ mình vừa hoàn thành xong một công việc, Lão Đầu Tử lại giao cho mình một công việc khác.



Có để cho người ta sống không vậy?



Nhưng sau khi phẫn nộ, trong lòng Diệp Thu lại cảm thấy kích động.



Tìm một cao thủ như Đại Trà Hồ, là điều không dễ dàng. Lão Đầu Tử đã để lại cơ hội này cho mình, chẳng phải cho mình một cơ hội học hỏi sao?



Đại Trà Hồ nhìn Diệp Thu, nói: "Tôi có thể nhìn ra, cậu ta là một cao thủ. Nhưng, tôi muốn đánh với ông."



"Ông đã thua rồi."



"Tôi sẽ cố gắng hết sức."



Diệp Không Nhàn thấy Đại Trà Hồ nói thật lòng, thậm chí còn có chút bi ai trên gương mặt, gật đầu, nói: "Được rồi. Nể mặt 20 năm trước ông đã chắn được một đường kiếm của tôi, tôi sẽ dốc toàn lực." Khi Diệp Không Nhàn nói câu này, khí thế của ông đột nhiên thay đổi. Vừa nãy ông còn cho người ta cảm giác lười nhác không lấy lại được tinh thần, gióng như một người chú trung niên anh tuấn vậy. Nhưng giờ đây, cơ thể ông đứng thẳng lên, mặt nghiêm túc, ngay lập tức biến thành một cao thủ võ lâm xuất thế.



"Cám ơn." Đại Trà Hồ nói lời cảm ơn chân thành. Sau đó rút từ trong túi ra một chiếc găng tay màu đen.



Chiếc găng tay đó là kiểu dáng rất cũ rồi, không biết dùng chất vải gì làm nên, trên ngoài có hơi xù.



Chẳng lẽ là vũ khí của ông ta sao?



Diệp Không Nhàn vén tay áo bào lên, búng tay, một luồng sáng vụt qua, trong tay ông đã xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm không ngừng rung động.



Thanh nhuyễn kiếm này không dài như những thanh kiếm khác, mà lại cực ngắn, chỉ chưa đến 1 mét. Nắm ở trong tay trông giống như thanh kiếm đồ chơi của trẻ con vậy.



Nhãn thần Diệp Thu rất vui vể, thanh kiếm thế này mà Lão Đầu Tử lại không nỡ lấy ra.



Mặc dù kiếm rất ngắn, nhưng Đại Trà Hồ không dám có chút khinh địch nào.



Ông ta biết sự lợi hại của thanh kiếm này, vì ông ta đã từng đích thân nếm trải.



"Mời." Diệp Không Nhàn cất giọng, và làm một động tác tay mời tấn công trước.



"Được." Chữ được vừa ra khỏi miệng, Đại Trà Hồ đã biến mất.



Chớp mắt đã xuất hiện ngay sau lưng Diệp Không Nhàn.



Bàn tay phải đeo gắng đó lại thò ra phía trước, rồi lại xuất hiện trước mặt Diệp Không Nhàn như không có bất cứ động tĩnh gì. Không thể tin nổi. Dù là tuyển thủ về tốc độ như Diệp Thu cũng không thể không càm thấy tự ti trước một tốc độ kinh khủng thế này.



Đây đâu có giống một ông già đi lại khó khăn cơ chứ? Dùng máy tạo sét cũng không thể nào vượt qua được tốc độ này.



Điều Diệp Thu không biết là, biệt danh của ông già đó là bàn tay sét đánh. Chớp xét mà đi, nhanh như sao băng vậy.



Diệp Thu thậm chí không kịp nghĩ, nếu như mình đối phó với ông ấy, thì có mấy phần thắng?



Nhanh quá, nhanh đến độ không để cho con người ta chớp mắt, hô hấp và suy nghĩ.



Đây mới là trận đấu của cao thủ.



Máu trong cơ thể Diệp Thu cũng bắt đầu bốc lên, cihr muốn rằng người đang đấu với ông ta là bản thân mình.



Lão Đầu Tử đối diện với tốc độ nhanh như chớp của Đại Trà Hồ, phản ứng của ông là vô cùng bình tĩnh.



Biểu cảm bình tĩnh, động tác bình tĩnh, tay vung kiếm của ông cũng không làm cho người ta có cảm giác khí thế hào hùng.



Chỉ là quay người , thanh nhuyễn kiếm đã rung rinh vạch một đường ở trước mặt.



Sau đó động tác của hai người từ cực kỳ nhanh chóng đến chậm lại.



"Cảm ơn." Đại Trà Hồ cười. Những nếp nhăn trên mặt ông co rúm lại với nhau, trông rất khó coi, dáng điệu ấy làm Diệp Thu cả đời cũng không quên được.



"Đi đường cẩn thận." Thanh kiếm trong tay Diệp Không Nhàn đa biến mất, ông nhẹ nhàng nói.



Lúc này đầu trên cổ Đại Trà Hồ mới rơi xuống, sau đó cả thân người đổ rập xuống đất.



Hóa ra Diệp Không Nhàn chỉ dùng một nhát kiếm là đã chặt đứt rồi, thậm chí sau khi cổ họng bị cắt đứt, ông ta vẫn có thể nói ra hai chữ cuối cùng.



"Chết rồi?" Diệp Thu hỏi. Cảnh vừa nãy làm cho anh ngớ người.



"Chết rồi." Diệp Không Nhàn đáp.



Nhất kiếm kinh tiên!



Trong não Diệp Thu, đột nhiên hiện lên câu này.