Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 493 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. (Nhanh như chim hồng gặp phải điều sợ hãi, đẹp đẽ như rồng uốn lượn)



Đây là lần đầu tiên Diệp Thu thấy Lão Đầu Tử múa kiếm. Lão Đầu Tử lúc đó thật là làm cho người ta cảm thấy thiên hạ không còn gì đẹp hơn vậy nữa.



Về sau Lão Đầu Tử bèn rất ít khi dùng kiếm nữa, thậm chí giống như đang cố tình quên đi chuyện ông biết dùng kiếm vậy. Dù là khi chỉ điểm Diệp Thu, ông cũng chỉ động khẩu không động thủ, khi động tác của Diệp Thu làm không đúng, ông mới tùy ý rút ra một cành cây múa vài nhát.



Dù sao thì tuyệt chiêu của ông nhiều, nên Diệp Thu cũng không nhớ chuyện ông không sử dụng kiếm này. Bệnh quái dị của Lão Đầu Tử nhiều như vậy, nếu như ông ấy cứ không bình thường là anh lại nghĩ đi nghĩ lại trong óc, thì làm cho người ta mệt chết mất.



Vì vẫn ở trong sơn thôn suốt, cũng không có ai động thủ với Lão Đầu Tử, vì thế Diệp Thu thậm chí đã quên mất sự thật ông là cao thủ kiếm pháp.



Đương nhiên, bản thân Lão Đầu Tử cũng có chút trách nhiệm.



Ông đâu có trông giống một cao thủ cơ chứ?



Cả ngày mặc một chiếc áo bào dài rồi ngồi ở dưới gốc cây liễu ở đầu thôn đánh cờ với một người mù, cảnh đó thật là kỳ quái. Hơn nữa ông cứ ngồi là phải ngồi cả ngày, có khi đến cơm ăn cũng phải để Nhị Nha mang ra đó.



Nếu là mùa đông còn đỡ, cứ đến mùa xuân và hạ, cây liễu đó không biết ở đâu ra bao nhiêu là chin. Đám chim đó chẳng để ý xem ông có phải là cao thủ kiếm pháp hay không, chim có ái ố hỉ nộ, cũng có ăn uống vệ sinh, sau khi ăn no, rồi cứ thể xả xuống một đống phân.



Người mù không tránh được là chuyện bình thường, ông ta vốn đã đi lại không dễ dàng, mắt lại không nhìn thấy nữa, làm sao có thể thấy được chim ị vào lúc nào? Còn khi Diệp Không Nhàn cầm quân cờ, thì cũng quên hết vạn vật trên đời.



Thế là, đánh xong một ván, trên đầu và quần áo hai người đều đầy phân chim.



Người mù thông minh, còn đội một chiếc mũ da. Mỗi lần cháu ông ta đến đón ông ta về, mang chiếc mũ đó ra bờ sông giặt là sạch. Còn Diệp Không Nhàn không có cách nào tháo đầu ra giặt được, vì thế mỗi lần đi về đều hôi ầm cả người. Mùi hôi làm cho đám Diệp Thu bọn họ thật thật khủng khiếp, cứ nhìn thấy ông về, là ai nấy đều chạy ra ngoài.



Người thế này mà cũng là cao thủ được sao?



Làm nhiều quen tay. Câu này vẫn được mọi người coi là một chân lý thường thấy trong nhân gian. Vậy thì ngược lại, nếu không làm nhiều thì cũng chẳng quen tay được. Khi Diệp Thu hoài nghi có khi Lão Đầu Tử quên cả kiếm pháp rồi, thậm chí bản thân mình còn ngầm khổ luyện, nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ dùng kiếm đánh ngã Lão Đầu Tử, thì Lão Đầu Tử lại xuất ra một chiêu này.



Kiếm pháp của ông không chỉ không lạc hậu, mà còn tinh thông hơn mười năm về trước.



Vừa nãy Lão Đầu Tử vừa vung nhẹ nhàng kiếm lên thôi, mà cao thủ một thời như Đại Trà Hồ cũng đã rơi đầu.



Chẳng lẽ Đại Trà Hồ là cao thủ rởm, không đỡ được nhát kiếm đó?



Không thể nào.



Diệp Thu lắc đầu, với con mắt nhìn của anh, nhất định biết sự lợi hại của Đại Trà Hồ. Bản thân ông ta từ lúc đứng tĩnh cho đến khi khởi động còn nhanh hơn mình, hơn nữa, không để cho người ta nhìn ra một lỗ hổng nào.



Một bước đã nhanh, thì bước nào cũng nhanh.



Khi đánh cầu, nếu như bạn có thể bước nhanh hơn một bước, thì người khác khó mà đuổi được bạn. Vì thế những người giỏi đánh cầu khi đã bước nhanh hơn đối thủ một bước rồi, thì không ai có thể đuổi kịp anh ta được nữa.



Khi chiến đấu cũng vậy, cao thủ xuất chiêu, chỉ một cái chớp mắt là có thể phân thắng bại. Có tốc độ nhanh như của Đại Trà Hồ, thì thắng lợi nhất định giành trong tay rồi.



Diệp Thu biết rằng, nếu mình đánh với Đại Trà Hồ, dù cho giành được thắng lợi cũng phải trả giả đắt.



Nhưng Lão Đầu Tử hóa giải việc đó nhanh như vậy, dễ dàng đến độ làm cho con người ta kinh ngạc.



Nếu như không đoán sai, thì Lão Đầu Tử đã bước vào trình độ kiếm đạo rồi.



Nguyên nhân của việc 10 năm không rút kiếm là vì để quên kiếm, quên đi kiếm pháp, quên đi kiếm chiêu, quên đi công kích, quên đi tất cả những gì liên quan đến kiếm, sau đó để cho kiếm hòa vào thành một phần của cơ thể mình.



Lão Đầu Tử quả là thiên tài, ông ấy kiêu ngạo tự mãn thế, đúng là có lý của nó.



Nghĩ đến điều này, máu nóng trong lòng Diệp Thu cũng bắt đầu bừng lên.



Có một người thầy nổi tiếng như Lão Đầu Tử, ông ấy làm được, chẳng lẽ mình lại không làm được ư?



Nhất định mình sẽ làm được, cái mình cần chỉ là thời gian mà thôi.



"Lão Đầu Tử, kiếm pháp của ông thật là tinh thông." Diệp Thu cười nói. Xem ra ý khiêu chiến kiếm pháp với ông trong năm nay của anh đã bị vụt mất rồi. Ít nhất, trước khi bản thân mình bước vào kiếm đạo, khiêu chiến với ông ấy chỉ có con đường chết mà thôi.



Lão Đầu Tử không dễ dàng rút kiếm, nhưng cứ rút kiếm là thấy máu, dù người này là ai, thì ông cũng không nhân nhượng. Diệp Thu không muốn trở thành vật hi sinh cho thanh kiếm của ông lão kinh khủng này.



"Tàm tạm." Diệp Không Nhàn lạnh lùng nói. Ông nhìn thi thể của Đại Trà Hồ trên mặt đất, rồi nói: "Tìm ai đó mai táng cho ông ta đi."



"tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý xác chết này." Diệp Thu cười nói. Người của Yến Gia phái đến đều đã chết hết, lúc này, họ còn không kịp đổ trách nhiệm cho nhau, làm sao còn thời gian để đưa người đến thu dọn thi thể nữa?



Diệp Thu không gọi điện thông báo cho hội Hàn Ấu Lăng và Bối Khắc Tùng, lần giết người này có liên quan đến cả sát thủ gen nữa, Diệp Thu không muốn để quá nhiều người nhúng tay vào chuyện này.



Không ngờ người nhà Yến Gia lại quan hệ được với đám sát thủ gen, nếu như có thể nối được sợi dây này, không chừng sẽ tìm được chỗ yếu của Yến gia.



Lúc này, những người mình mang từ Yến Kinh đến còn đáng tin hơn.



"Lấy chiếc găng tay tạo sét của ông ta." Diệp Không Nhàn cảm thán nói. Lại có một người quen thuộc nữa ra đi, thế gian này càng ngày càng chán rồi.



Diệp Thu gật đầu, rồi đi đến chỗ Đại Trà Hồ rút chiếc găng tay kì quặc của ông ta.



"Hóa ra đây là găng tay tạo sét, đúng là một cái tên hay." Diệp Thu sờ chất liệu cổ quái của chiếc găng tay, rồi thầm nghĩ.



"Chỉ là không biết nó có chỗ nào đặc biệt. Xem ra vẫn phải tự mình nghiên cứu mới được. Lão Đầu Tử này thật là, dù sao thì cũng là người quen, để người ta biểu diễn mấy chiêu rồi hãy kết liễu có phải hơn không? Vừa tình nghĩa vừa để mình học lỏm được mấy chiêu. Ôi.....Lão Đầu Tử này chẳng hiểu tình người gì hết. Hèn gì bị người ta đuổi ra khỏi Yến Kinh."



Nhân qua lưu danh, ưng qua lưu thanh. Bất cứ ai cũng không muốn mình chết mà chẳng ai biết. Diệp Không Nhàn bảo Diệp Thu giữ lại găng tay của Đại Trà Hồ, thực ra để kỷ niệm ông ta.



Mặc dù ông ta đã chết, nhưng một đồ vật ghi dấu ấn của ông ta vẫn ở lại trên thế gian này, và được người khác sử dụng, đây là một sự ghi nhớ tốt nhất.



Diệp Không Nhàn thấy Diệp Thu đã thu dọn xong, liền nói: "Đi thôi, việc ở đằng sau thì giao cho cậu rồi."



Diệp Thu nhìn đồng hồ, rồi nói: "Giờ đã là 11:20 rồi, còn 10 phút nữa là tàu chạy. Khi chúng ta đến được ga là tàu đã chạy rồi. Hay là chúng ta về viện điều trị ngủ một đêm nữa rồi mai hẵng đi?"



"Đi hôm nay." Lão Đầu Tử cố chấp nói.



"Nhưng khi đến được ga tàu nhất định là muộn rồi."



"Không thử thì làm sao biết?" Lão Đầu Tử lườm Diệp Thu rồi nói.



Diệp Thu chỉ đành buồn bã nhận chiếc xe Tiểu Bạch âm thầm dựng ở bên đường, rồi dùng tốc độ nhanh nhất của mình đưa Lão Đầu Tử đến ga tàu.



Vì Tiểu Bạch rất hận Diệp Không Nhàn nên cô không bao giờ xuất hiện trước mặt ông.



Diệp Thu biết, dù là mình chạy thục mạng, ở giữa đường không bị dừng lại chút nào cũng không làm cách nào đến được ga tàu chỉ trong 10 phút đồng hồ.



Nhưng Lão Đầu Tử cố chấp như vậy, anh cũng chỉ đành cố gằng hết sức thôi.



Vốn Diệp Thu định để cho Hàn Ấu lăng gọi điện cho bên ga tầu, bảo họ dừng tàu lại nửa tiếng.



Dù sao thì, dân tộc Trung Quốc là một dân tộc tốt. Nhân viên công tác của chính phủ Trung Quốc để tạo ấn tượng tốt cho người nước ngoài, sự việc để tàu hỏa hoặc là máy bay dừng ở chỗ cũ đến hơn nửa tiếng đồng hồ đã là chuyện hết sức thường thấy không có chút nào mới lạ.



Mặc dù Hàn Ấu Lăng không có quốc tịch nước ngoài, không được coi là bạn bè quốc tế, nhưng anh ta thuộc về người đặc quyền, bên ga tàu có lẽ sẽ nể mặt anh ta.



Nhưng nghĩ đến việc làm vậy sẽ lỡ mất việc của những người khác, Diệp Thu vẫn phủ quyết ý nghĩ này.



Quả nhiên, Diệp Thu chạy như bay cả quãng đường đến ga, cũng đã là 11:40, tàu đã chạy được 10 phút rồi.



"tôi biết tàu nhất định đã chạy rồi, đến cũng chỉ phí mà thôi, giờ về nghỉ ngơi thêm một đêm rồi mai đi, thế nào?" Diệp Thu buồn rầu hỏi.



Diệp Không Nhàn đẩy cửa xe, rồi nói: "Không về. Đã nói là hôm nay đi thì nhất định phải đi."
Diệp Thu yên tâm cười, người hiểu thì chỉ cần nhìn qua đã hiểu rồi, không cần phải nhiều lời, tất cả đều là ngầm hiểu.



"Ngày mai anh về Yến Kinh rồi." Diệp Thu nói.



"A? Ngày mai anh về rồi? Anh không đợi em về cùng sao?" Đường Quả vội vàng nói, hoàn toàn quên bẵng việc vừa rồi cô còn tức Diệp Thu.



"Anh đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi." Diệp Thu nói. Giờ đây anh vẫn còn là đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan cơ, nếu rời đi lâu quá thì không có ảnh hưởng tốt với tiểu đội của anh.



Hơn nữa nguy cơ bên này cũng đã giải quyết xong rồi, cả Tô Hàng bản thân anh một tay che cả bầu trời, không có ai dám làm chuyện gì nữa, ở lại bên này cũng bằng thừa.



Anh muốn về quê ở một vài ngày, từ lúc Đường Quả và Lão Đầu Tử đến, anh không còn cơ hội chui vào phòng Trầm Mặc Nùng nữa. Giờ đây người đã ít rồi, Lão Đầu Tử đi rồi, Đường Quả phải vào viện trông Đường Bố Y, cơ hội của anh cũng nhiều hơn một chút. Nhưng Yến Kinh cũng có nhiều việc mình phải lo, lần này Yến gia đã phái người đến toàn quân đánh úp, cũng phải về xem tình hình của Yến Thanh Phong thế nào mới được.



"Hừ, em đã bảo anh từ chức về làm bên Đường Thị, anh muốn làm ở bộ phận nào em điều vào chỗ đó cho. Hoặc là anh đi làm ở chỗ bộ an bảo, chỗ đó nhàn hạ hơn, thời gian của anh cũng tự do, mà anh cứ không chịu." Đường Quả bực tức nói.



Diệp thu chỉ cười không lên tiếng, mặc dù Đường Quả suốt ngày cãi nhau với mình, nhưng trong lòng lại rất lương thiện, hơn nữa cũng rất biết nghĩ cho người khác.



Trưa ngày thứ hai, ngoài Đường Bố Y vẫn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, những người khác đều tập trung ở Trầm Gia ăn cơm trua. Diệp Thu lại nói ra việc mình phải về Yến Kinh trong mâm cơm, hơn nữa lại để Thiết Ngưu lại Tô Hàng.



Anh phải mang Tiểu Bạch đi làm việc khác, bên cạnh Đường Quả phải có một cao thủ bảo vệ như Thiết Ngưu, nếu không thì anh không yên tâm.



Sau khi Diệp Thu lái xe đến Yến Kinh, liền gọi điện cho Nhiễm Đông Dạ. Bởi lẽ sáng nay cô gọi điện cho Diệp Thu, Diệp Thu đã nói với cô rằng buổi chiều anh sẽ về, thế là cô bảo anh sau khi đến nơi gọi điện cho cô.



"Diệp Thu, anh về rồi ư?" Sau khi Nhiễm Đông Dạ nghe điện thoại liền vui vẻ nói.



"Ừ. Anh vừa về." Diệp Thu nói. Nghe tiếng của Nhiễm Đông Dạ, tâm trạng của Diệp Thu cũng biến đổi, vui vẻ hơn.



Lại nghĩ đến cô gái hát bài hát tình yêu cả một buổi tối cho mình trong mưa, trong lòng anh đột nhiên trở nên ấm áp.



Ông trời đã ban tặng cho mình sự hậu ái này, những gì mình được hưởng thật sự là quá nhiều quá nhiều.



"Được, giờ em đi đến nhà tìm anh, nửa tiếng nữa gặp." Nhiễm Đông Dạ cười hì hì, cô rất muốn gặp Diệp Thu.



Về đến căn phòng của mình, một thời gian đã không ai ở, khi đi anh quên không mở cửa, giờ trong phòng đầy mùi ẩm mốc.



Diệp Thu mở tất cả cửa sổ, rồi lại xịt nước thơm phòng, lúc này không khí mới bắt đầu dễ chịu.



Nghĩ đến việc một lúc nữa Nhiễm Đông Dạ sẽ đến, Diệp Thu vội vàng xắn tay áo lên thu dọn phòng, nếu không thì, đến khi Đông Nhi đến có lẽ sẽ giành làm việc này với anh.



Dù gì cô ấy cũng là một đại minh tình, chúng ta không thể xem cô ấy như một bảo mẫu, đúng không?



Căn phòng vừa dọn dẹp xong, bên ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa.



Diệp Thu mở cửa phòng, một tấm thân yêu kiều liền xòa vào lòng Diệp Thu.



"Diệp Thu, em nhớ anh rồi." Nhiẽm Đông Dạ cười khanh khách nói. Cô rất xấu hổ nói tình cảm của mình ra, vì thế chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu.



"Anh cũng nhớ em." Diệp Thu ôm chặt Nhiễm Đông Dạ vào lòng, ngử mùi hương trên người cô rồi nói.



"Ý?" Nhiễm Đông Dạ ngước mặt lên, bỏ cặp kính râm màu xanh xuống, nghi ngờ nhìn biểu cảm của Diệp Thu, nói: "Trước kia khi em nói câu này với anh, anh toàn không để ý đến em mà."



"Ha ha. Con người phải thay đổi mà." Diệp Thu xấu hổ cười đáp. Nguyên do của việc thay đổi này, cũng chính là do một tràng diễn thuyết của Tống Ngụ Ngôn đã thức tỉnh anh.



Mình dựa vào đâu mà cứ hưởng thụ vậy? Tình yêu là phải dâng hiến.



"Hì hì, đây là một thói quen tốt. Phải tiếp tục giữ lấy nó đấy nhé". Nhiễm Đông Dạ vui vẻ cười nói.



Cô luyến tiếc rời khỏi lòng Diệp Thu, lấy một chiếc đĩa từ trong cặp của mình ra, nói: "Có thứ hay cho anh xem nè."



"Đây là gì thế?" Diệp Thu cười hỏi.



"Album của em đấy. Đây chỉ là bản sơ thôi, em thu lại ở công ty đấy. Còn chính thức thu thì phải đến tận Hồng Kông cơ, em lấy đến cho anh nghe trước." Nhiễm Đông Dạ vui vẻ cười nói, sau đó chạy đến chiếc tủ ti vi cho đĩa vào trong đầu DVD.



Người con gái khi yêu, hi vọng chia tất cả niềm vui của mình thành hai mảnh. Một mảnh giữ cho mình, một mảnh tặng cho người yêu dấu.



Nhiễm Đông Dạ cũng nghĩ như vậy. Album mới vừa được định xong, cô đã gọi điện cho Diệp Thu. Nghe nói buổi chiều Diệp Thu về, bèn ngồi ở công ty đợi, làm việc gì cũng không có tâm trạng.



Chỉ muốn sớm hơn một chút, sớm hơn chút nữa, cho Diệp Thu nghe âm thanh mình dùng tâm hồn hát.



"Anh ấy nhất định sẽ vui lắm." Nhiễm Đông Dạ nói.



Diệp Thu cũng rất kỳ vọng vào Album mới của Nhiễm Đông Dạ, thế là ngồi xuống ghế sô pha chuẩn bị thưởng thức.



Nhiễm Đông Dạ cầm điều khiển chạy tới bên cạnh Diệp Thu rồi ngồi xuống, sau khi ấn nút điều khiển, bèn cười nhìn Diệp Thu, nói: "Anh không được cười em đấy nhé."



"Ừ, dù anh có cười cũng không để em biết đâu." Diệp Thu gật đầu.



"Cười thầm cũng không được. Nhất định anh phải thích nó mới được đấy." Nhiễm Đông Dạ véo tay Diệp Thu nói.



Album mới của cô không có MV, không có hình ảnh mà chỉ có âm thanh.



Nhưng cũng chính vì thế, làm cho âm thanh của Nhiễm Đông Dạ thêm thuần chất.



Tên của Album là "thay thế", đây là do Nhiễm Đông Dạ tự yêu cầu. Vẫn giữ chất giọng trầm đầy tình cảm của cô, cả 12 ca khúc trong album đều xoay quanh chủ đề thay thế.



Dùng lời của Lâm Tịch nói chính là một Album dành tặng người thứ ba trên toàn thế giới, là nỗi lòng và suy nghĩ của tát cả những người phụ nữ đến muộn một bước trong tình yêu, mặc dù là người thứ ba, nhưng họ cũng có quyền được yêu một cách vui vẻ.



Câu chuyện kể trong Album là về một cô gái xinh đẹp đã đến trễ một bước, sau đó bị cánh cửa tình yêu khép lại, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ, sống cuộc sống lạnh mạnh, vui vẻ hát ca, và còn tin tưởng vào câu chuyện tình yêu.



Một Nhiễm Đông Dạ hát trong ti vi, còn một Nhiễm Đông Dạ khác đang hát trong lòng Diệp Thu.



Hai âm thanh lúc phân khai, lúc trộn lẫn vào nhau. Lúc rõ ràng, lúc lại mơ hồ.



Diệp Thu đã say từ lâu, say trong câu chuyện tình yêu đó.



Có một người con gái câu em yêu anh để biểu lộ tình yêu với người con trai mình yêu.



Có người con gái dùng một chiếc khăn len hoặc một chiếc khăn tay đầy ngụ ý để biểu lộ tình yêu với người con trai cô quý mến.



Những lời Nhiễm Đông Dạ chọn, cô đang dùng âm thanh của mình để chuyển đến Diệp Thu.



Lần này, Diệp Thu lại một lần nữa có một nhận thức mới với tiếng hát của Nhiễm Đông Dạ.



Anh nghe một cách cẩn thận, từng câu, từng chữ, thậm chí cả những tiếng thở nhỏ bé dường như đều như đang nói với anh "em yêu anh".



Em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh..................



Nghe đến cuối cùng, Diệp Thu đã quên mất lời ca, cũng bỏ qua lời ca, trong não anh chỉ hiện lên ba chữ: em yêu anh.



Đột nhiên Diệp Thu ôm chặt Nhiễm Đông Dạ đang nằm hát trên đùi mình, như một người điên hônn vào đầu cô, vào mặt cô, vào tai, vào mũi, vào môi, hôn tất cả những gì anh có thể hôn được.



Nhiễm Đông Dạ đờ người, sau đó cô cũng vòng tay ôm lấy cổ Diệp Thu, hai người bắt đầu hôn nhau nồng nhiệt.



Đôi tay to của Diệp Thu điên cuồng sờ vào cơ thể của Nhiễm Đông Dạ, sờ vào bộ ngực của cô qua lớp áo. Sau đó anh thò hẳn tay vào trong.



"Diệp Thu. Em muốn làm người phụ nữ của anh. Hãy cho em làm người phụ nữ của anh." Nhiễm Đông Dạ không ngừng ôm chặt cơ thể Diệp Thu, âm thanh của cô nghe như tiếng khóc.