Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 494 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Thời tiết càng ngày càng nóng, quần áo trên người phụ nữ cũng ngày càng ít.



Một chiếc áo cánh bướm màu xanh. Cổ rất thấp, làm lộ ra một mảng ngực trắng và chiếc áo lót màu xanh.



Loại áo thế này mặc dễ, mà cởi ra cũng dễ. Tay Diệp Thu không có chút trở ngại nào, thờ vào trong nắm ngực trái của Đông Nhi.



Mặc dù ngực cô không lớn bằng của Trầm Mặc NÙng, nhưng cũng làm cho chiếc áo lót căng đầy lên, lúc này Diệp Thu giống như một tên điên, hoàn toàn giải phóng khỏi sự thâm trầm của Nhiễm Đông Dạ, lại bị câu "để em làm người phụ nữ của anh" làm bừng cháy ngọn lửa trong lòng anh.



Lúc này, Diệp Thu chỉ cần ôm chặt cô gái nhỏ này vào lòng mình.



Chỉ có tâm hồn và xác thịt hợp vào làm một, mới có thể cảm giác được mình hoàn toàn có cô ấy.



Hai người hôn nồng nàn, nhiệt độ cơ thể của cả hai không ngừng tăng lên. Tất cả bộ phận dính lại với nhau, bốn tay ôm chặt lấy, khó rời ra.



Quần áo trên người Nhiễm Đông Dạ cũng bị cởi ra từng chiếc một, chỉ còn lại một chiếc áo lót màu đen mà một chiếc quần lót trắng hình gấu.



Không có xấu hổ, cũng không có che đậy, cô nằm như vậy trên ghế sô pha, trình diễn cơ thể tuyệt đẹp của mình cho Diệp Thu.



Đây là người đàn ông mình yêu nhất, ngày này mình cũng đã chuẩn bị rồi, tại sao còn phải cảm thấy xấu hổ?



Diệp Thu vừa hôn cổ Nhiễm Đông Dạ, vừa thò tay vào cởi chiếc nút áo lót của cô.



Sau khi một âm thanh vang lên, chiếc áo lót ôm chặt lấy thứ quý giá của thiếu nữ đã lỏng ra và rơi xuống. Cả bộ ngực của Nhiễm Đông Dạ hiện trần trụi ra trước mặt Diệp Thu. Điểm nhỏ màu hồng đó giống như một đóa hoa vậy, đang hướng về mắt Diệp Thu, và đang vui vẻ rung rinh.



Cơ thể phụ nữ đối với đàn ông giống như một chiếc hộp bí mật. Còn đối với phụ nữ, thứ trong hộp là tất cả những gì đẹp đẽ nhất của mình.



Diệp Thu nhìn đờ đẫn người.



Một cơ thể đẹp biết bao. Đây là một tác phẩm nghệ thuật xứng đáng để giữ gìn và bảo vệ cả cuộc đời.



Người phụ nữ này là của mình. Cơ thể đẹp mĩ miều này cũng là của mình. Nghĩ đến điều này, lòng Diệp Thu lại bay lên.



"Đẹp không?" Nhiễm Đông Dạ ngồi lên sofa, biểu diễn cả cơ thể đang thoang thoảng mùi hương của mình cho Diệp Thu xem.


"A?" Nhiễm Đông Dạ ngay lập tức mới tỉnh lại như vừa chết đi sống lại.



Nhiễm Đông Dạ nằm dưới người Diệp Thu, đầu còn trong gối, không nhìn thấy người Lam Khả Tâm, nhưng ở cửa có một tia sáng chiếu vào, điều đó cho thấy cửa ngoài đã mở ra.



Nhiễm Đông Dạ dù đang được che chở bởi người con trai cô yêu, nhưng cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy cơ thể cô và cơ thể anh.



"Em ngủ một lúc đi. Anh đi xem thế nào." Diệp Thu bò dậy từ người Nhiễm Đông Dạ, rồi trùm một chiếc chăn lên người cô.



Nhặt bộ quần áo trên đất mặc lên người, Diệp Thu đi đến trước mặt Lam Khả Tâm.



Đến tận lúc này, Lam Khả Tâm mới phản ứng lại được, biết rằng mình vừa nhìn thấy những thứ gì. Mắt đầy nước, cô tủi hổ nói: "Xin lỗi. Xin lỗi. Em không cố ý. Em tưởng anh không có ở đây...em đi ngay bây giờ đây. Em đi ngay đây."



Không biết tại sao, Lam Khả Tâm cảm thấy rất hờn tủi. Trong lòng cô vô cùng chua xót, hóa ra nhìn thấy người con trai mình thích nằm trên giường với người con gái khác là cảm giác thế này đây.



Nhưng, nhưng....mình nên làm thế nào?



Lam Khả Tâm thấy Diệp Thu đang lo lắng nhìn mình, trong lòng thấy hơi ấm áp, muốn cười một chút biểu thị mình không sao. Nhưng vừa cười, một giót nước mắt đã rơi xuống, cô nói: "Em còn chút chuyện. Em về trước đây. Hai người....hai người tiếp tục đi..."



Tiếp tục?



Lúc này còn tiếp tục làm sao được



Thấy Lam Khả Tâm muốn đi, Diệp Thu nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong phòng có Nhiễm Đông Dạ, khi Nhiễm Đông Dạ đang ngước mắt mặt đầy kinh ngạc, nói: "Hôm nay anh dơ mặt một lần vậy. Đông Dạ, anh giới thiệu với em. Vị này là Lam Khả Tâm, là người con gái anh thích."



Rồi anh lại chỉ Nhiễm Đông Dạ nằm trên giường, nói: "Khả Tâm, đây là Nhiễm Đông Dạ. Cũng là người con gái anh thích. Hai người đều là người anh rất quan tâm, anh không muốn mất ai cả, cũng không có lý do gì để đánh mất ai."



"Những gì phải thấy thì em đã thấy rồi. Anh và Đông Dạ đã rất thân mật. Không phải cố ý giấu em gì đâu. Chỉ là trước giờ chưa có cơ hội để giới thiệu hai em với nhau. Nếu như. Em đồng ý ở lại, thì anh sẽ rất vui."



Những lời Diệp Thu nói đúng là từ tận đáy lòng, Đông Nhi tất nhiên là không cần ói nữa, giờ đã trở thành người con gái của anh. Nên anh phải có trách nhiệm với tương lai của cô. Nhưng Khả Tâm anh cũng có lý do không thể bỏ cô, nghĩ đến lần trước anh không cẩn thận bị túng một loại virut mới, nghĩ đến cảnh trong bệnh việt Lam Khả Tâm chăm sóc anh, lòng Diệp Thu lại thấy rất đau.



Họ đều là người phụ nữ của mình, đã để lại một nét bút rất đậm trong quãng đời của mình, là một bộ phận không thể thiếu đối với sinh mệnh mình.



Hôm nay họ đã gặp mặt, thì dứt khoát nói mọi chuyện cho rồi.