Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 545 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Giai nhân ân trọng, Diệp Thu không ngờ Long Nữ bởi vì lo lắng hắn bị sự quấy nhiễu của những tuyệt thế cường giả này mà đặc biệt canh giữ ở bên cạnh hắn. Tuy không biết tại sao lúc xà nữ xuất hiện họ không đứng ra để giúp đỡ, nhưng sự quan tâm đó của họ vẫn làm Diệp Thu vô cùng cảm kích.



"Xà vương sao lại chạy đến đây nhỉ? Chẳng nhẽ mục tiêu của họ cũng là chiếc nhẫn này?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi.



"Có lẽ đó là do nguyên nhân từ em". Long Nữ tỏ ý xin lỗi, nói: "Xà vương xem Dạ Xoa vương Latinxi như chúa, lần này Latinxi cũng đến Hongkong để tham gia đại hội thiên giới, có lẽ, hắn đã phát hiện ra hành tung của anh".



"Latinxi?". Diệp Thu ngơ ngác hỏi, tục ngữ nói, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn hiện giờ đến tình địch là ai mà còn không biết, sao có thể cạnh tranh với người ta ya?.



"Chúng ta từng gặp hắn ở New York". Long Nữ nhẹ nhàng giải thích.



"Ồ, hắn chính là Dạ Xoa vương?". Diệp Thu đã hiểu, hắn nhớ lại lúc chấp hành nhiệm vụ tại New York, gặp được cái thằng cha ăn mặc khác người đó.



"Diệp Thu, nếu chuyện đã làm xong rồi, thì anh hãy nhanh nhất có thể rời khỏi Hongkong đi, em sẽ tìm Latinxi thay anh đòi lại sự công bằng". Long Nữ lo lắng khuyên giải, nói.



"Với tư cách là người đàn ông của em, anh phải che mưa che nắng cho em, chuẩn bị tư tưởng để ứng phó với tình địch, anh đi rồi thì em biết làm thế nào?". Diệp Thu nắm chặt lấy tay của Long Nữ, dày mặt nói.



Có trời mới biết, nếu như Long Nữ và Kelitino không kịp thời xuất hiện thì kết quả cuộc chiến giữa hắn với xà vương sẽ là như thế nào, không biết chừng hiện giờ mình đã bị mang đi làm vật tế cho fatbaby trong bụng hắn rồi cũng nên.



"Thân mình còn chưa lo xong". Kelitino lạnh lùng nói, cô thật sự không hiểu, tại sao một người phụ nữ như Long Nữ lại thích một tên vô lại như này, cô muốn tránh còn không kịp, mỗi lần cô và Diệp Thu gặp mặt đều là không vui vẻ gì.



Nếu như không phải là cần thiết, cô thật sự không thích gặp người đàn ông này chút nào.



Nhưng Long Nữ tỉ tỉ mà cô thích nhất muốn đến đây, cho nên cô cũng chỉ đành đi theo. Cô có rất nhiều thuộc hạ, nhưng chỉ có một người bạn, đó chính là Long Nữ.



Diệp Thu biết tính cách của người phụ nữ này, cho nên cũng không thèm để ý đến cô ta, nhìn Long Nữ, hỏi: "Cái tên Duasa đó vẫn bám theo em không buông tha?".



"Gia tộc Hắc Dạ Xoa có thể chất kém mang tính bẩm sinh, nếu muốn tu luyện lên được thêm một bậc, thì cửu âm chi thể là con đường tắt tốt nhất của họ". Sắc mặt của Long Nữ có chút u phiền, mối thù hận cả trăm nghìn năm này, dựa vào sức lực của một mình cô là không thể vãn hồi được.



"Cửu âm chi thể?". Diệp Thu liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, hỏi: "Thực lực của anh có phải là đã được tăng lên rất nhiều không?".



"Đúng vậy, sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy?". Long Nữ hỏi.



"Vậy bây giờ em cứ dâng cho anh cửu âm chi thể đi, vậy thì họ chẳng phải là không còn nghĩ gì đến chuyện đó nữa? Tục ngữ nói hay lắm, không sợ bị trộm chôm đồ, chỉ sợ bị trộm nhớ nhung". Diệp Thu cẩn thận nhìn phản ứng của Long Nữ, chuẩn bị sẵn sàng lùi về sau khi cô ấy động thủ.



Long Nữ không hề nổi cáu, cô chỉ khẽ lắc lắc đầu, nói: "Tuy chiếc nhẫn Phệ Hồn có thể làm cho thực lực của anh tăng lên không ít, nhưng sức mạnh của cửu âm chi thể là quá mãnh liệt, nếu như anh không chống đỡ được, thì nó sẽ hủy hoại anh".



Lí do từ chối này vẫn là có thể chấp nhận, cho nên Diệp Thu cũng không cảm thấy đau lòng.



Long Nữ và Kelitino từ chối ý tốt muốn ba người ngủ chung một giường của Diệp Thu, lại một lần nữa biến mất trong màn đêm đen tối.



Diệp Thu hiểu trong bọn họ có những quy tắc đặc định của nó, nếu như ở bên cạnh người bình thường, sẽ khó tránh được một số những tranh chấp và hoài nghi không cần thiết. Nếu như đối thủ cạnh tranh của họ lòng dạ khó lường, phát tiết sự thù hận lên những người bình thường mà họ quen biết, thì những người bình thường đó sao có thể chống đỡ được?.



Kể cả là một gia tộc lớn như Tây Môn tộc, khi gặp phải những nhân vật của thiên giới, thì cũng có được bao nhiêu cơ hội phản kháng?




Giọng nói của Tây Môn Hướng Đông vang từ ngoài vào, nói: "Diệp tiên sinh đã ngủ chưa? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với anh".



"Tôi ngủ rồi". Diệp Thu bực mình nói vọng ra.



Giọng của Tây Môn Hướng Đông ngập ngừng, sau đó cười một cách sảng khoái, nói: "Haha, vậy được, mọi người ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta nói chuyện cũng không sao".



Nhiễm Đông Dạ véo vào cánh tay của Diệp Thu, mặt đỏ ửng, nói: "Anh là đồ chết tiệt, sao lại không đi mở cửa? Anh ta biết bọn em ở đây rồi đấy".



Nhiễm Đông Dạ không sợ người khác biết mối quan hệ giữa cô với Diệp Thu, cô chỉ là không muốn người khác biết bọn họ lại có mối quan hệ phức tạp kiểu như thế này.



Bất kì người phụ nào khi bị người khác biết cùng chung một người đàn ông với người phụ nữ khác, đều sẽ cảm thấy rất xấu hổ.



"Em nhìn xem, bây giờ đã mấy giờ rồi?". Diệp Thu giơ đồng hồ đeo tay ra trước mặt Nhiễm Đông Dạ, nói: "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, chúng ta đi ngủ đi, buồn ngủ quá, bọn em không được làm phiền anh đâu đấy, trừ khi có rắn mới được gọi anh dậy".



Nghe thấy hắn nói có khả năng vẫn còn có rắn, cả ba cô gái đều chỉ biết ôm chặt lấy hắn, ai cũng không muốn thả tay ra.



"Diệp Thu, hay là chúng ta đến phòng của em ngủ? Căn phòng này không biết chừng vẫn còn có rắn đấy". Đường Quả cắn môi, nhắc nhở nói. Tuy cô và Diệp Thu đã xảy ra mối quan hệ mang tính thực chất, nhưng mời hắn đến phòng của mình ngủ như thế này, đúng là vẫn cảm thấy khó nói.



"Đúng, đúng, nghĩ đến con rắn trốn dưới gầm tủ là em lại sợ". Lâm Bảo Nhi nói.



Nhiễm Đông Dạ hiển nhiên là tán thành với đề nghị này. Diệp Thu nghĩ một lát, có lẽ mình trốn ở phòng của Đường Quả thì họ sẽ không tìm thấy mình nữa.



Thế là cả 4 người ôm chặt lấy nhau, giống như là dính liền với nhau vậy, cùng ngã lên chiếc giường lớn trong phòng Đường Quả.



Lâm Bảo Nhi không hề khách khí chiếm cứ cánh tay bên trái của Diệp Thu, đặt khuôn mặt nhỏ lên ngực của hắn, nhắm mắt cái là ngủ thiếp đi luôn, Đường Quả thì chiếm lấy cánh tay bên phải của Diệp Thu, cô cũng ra sức rúc người vào trong lòng hắn.



Nhiễm Đông Dạ chỉ có thể nằm ở phía sau lưng của Lâm Bảo Nhi, cô nằm sát vào Lâm Bảo Nhi, như vậy mới làm cô cảm thấy có chút cảm giác an toàn, hơn nữa cô còn dùng chăn quấn chặt lấy người, không để lộ ra ngoài dù chỉ là đầu ngón chân.



Diệp Thu nằm ở giữa ba người phụ nữ, hắn cũng quên luôn đây là thời đại nào, nhưng phụ nữ nhiều quá cũng là một chuyện phiền phức.



Ví dụ như hiện nay, thằng nhỏ của Diệp Thu đang ưỡn ngực ngóc đầu dậy, không thể chờ đợi thêm, nhưng lại không dám làm bừa. Nếu như chỉ có hắn với Nhiễm Đông Dạ thì từ sớm đã có thể lao lên rồi, nếu như là với Đường Quả, dỗ dành mấy câu thì cũng xong.



Nhưng hiện giờ một chốc một lát có đến ba người, hắn phải lao lên thế nào? Hơn nữa bên cạnh còn có con nhóc ở tuổi vị thành niên Lâm Bảo Nhi, đúng là làm hắn muốn khóc mà không khóc được, chỉ trách bản thân quá tham lam.



Nếu đã không thể làm chuyện chính sự, vậy thì cho đỡ nghiện chút cũng được. Diệp Thu biết Nhiễm Đông Dạ là dung túng hắn nhất, liền thò tay qua người Lâm Bảo Nhi để sờ Nhiễm Đông Dạ.



"Diệp Thu, anh sờ mông em làm gì vậy?". Lâm Bảo Nhi khẽ mở mắt ra, nhìn Diệp Thu, hỏi. Nha đầu này vẫn đang buồn ngủ, nói xong lại ngủ luôn.



"Xin lỗi nha, sờ nhầm!". Diệp Thu kéo chăn kín mặt, nói.



Sao lại là mông của Lâm Bảo Nhi nhỉ? Mông của Nhiễm Đông Dạ chạy đi đâu rồi?