Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 546 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


An Thiết đỗ chiếc Lotus của mình trước cửa của tòa nhà, hắn không lập tức bước xuống xe, mà là soi gương chỉnh sửa lại đầu tóc, rồi lại kéo kéo cavat xuống phía dưới, rồi sau đó mới đẩy cửa xe bước xuống.



Hắn liếc nhìn xung quanh một lượt, sau khi không thấy có bất kì nhân vật đáng ngờ nào, hắn mới bấm chuông cổng.



"Ai vậy?". Một giọng nói đàn ông nhã nhặn vang đến.



"Không phải tôi". An Thiết lên tiếng, nói. Đó là một ám hiệu vô cùng đơn giản, nếu như hắn bị người khác uy hiếp thì ám hiệu sẽ là "tôi đây". Sau đó người bên trong sẽ chuẩn bị mai phục, hoặc là nhanh chóng rút đi.



Người đàn ông bên trong kéo cánh cửa sắt ra, An Thiết bước vào trong, những loài hoa không biết tên trong vườn đang nở rộ, bốn mùa của Hongkong không rõ nét lắm, mùa xuân thường là đến sớm hơn một chút.



Không có ai ra đón cả, An Thiết tự mình thay dép đi trong nhà đặt ở cửa, rồi mới bước vào trong phòng khách của tòa nhà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



"Đưa đến phòng trà chờ đi". Một người đàn ông Đông Dương anh tuấn đến mức hơi quá đáng đang ngồi trên sôpha lên tiếng nhắc nhở. Hắn đang dùng một con dao nhỏ sắc nhọn chú tâm gọt quả táo trong tay mình, cũng không ngẩng đầu lên nhìn An Thiết một cái. Vỏ táo dài lê thê rủ xuống dưới, còn trái táo lúc này giống như là một người phụ nữ bị lột sạch quần áo vậy, nõn nà nhìn rất ngon miệng.



"Cám ơn". An Thiết cúi người một cách cung kính, rồi mới xoay người đi về hướng phòng trà.



Phạm Thiên, người bảo vệ của thủ lĩnh, cũng là bảo tiêu duy nhất của thủ lĩnh.



Chỗ nào có Phạm Thiên, chỗ đó chắc chắn có thủ lĩnh, chỗ nào có thủ lĩnh, thì chỗ đó cũng chắc chắn có Phạm Thiên, hai người như hình với bóng, nhiều lúc còn bị người khác nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân.



Nhưng An Thiết biết, người đàn ông đó có thân thủ cực kì cao, những người có ý đồ muốn làm hại hoặc đạt được thủ lĩnh, đều là chết một cách lặng lẽ.



Phòng trà được trải lớp thảm màu vàng kiểu Nhật Bản, phong cách rất trang nhã, bên ngoài cửa sổ là sân nhà được lát gạch đỏ.



Hương trà phảng phất, một người phụ nữ mặc Kimono ngồi xếp bằng, mái tóc dài được búi lên đỉnh đầu, có một cây trâm cài tóc màu đen giữ lấy cái mái tóc, cúi đầu xuống, hai tay như mây bay nước chảy đang biểu diễn nghệ thuật trà đạo Đông Dương.




"Tỉ tỉ, em muốn chị". Người đàn ông lại một lần nữa kéo cổ áo kimono xuống phía dưới, lộ ra hai bầu ngực căng tròn trắng muốt.



"Y Đằng, chị là chị của em, chị ruột đấy". Người phụ nữ đẩy tay của người đàn ông ra, nói.



Hai mắt của người đàn ông lập tức đỏ ngàu lên, giống như một con sư tử bị chọc tức, trợn mắt nhìn người phụ nữ, nói: "Không cần nói với em điều này, em chỉ biết, chị là người phụ nữ em yêu nhất".



Y Đằng cũng biết lời hắn vừa nói có chút quá khích, tỏ ý xin lỗi, nói: "Tỉ tỉ, xin lỗi".



Người phụ nữ khẽ lắc đầu, ưỡn lưng lên, tự mình cởi dây buộc ở eo, lộ ra trước mặt người đàn ông, là một cơ thể đẹp đến hoàn mĩ.



Bên ngoài tòa nhà, một chiếc xe màu đen đỗ lại từ phía xa.



Tiểu Bạch ngồi trong xe nhìn chằm chằm về phía tòa nhà, trong lòng cảm thấy do dự không quyết, thân phận của An Thiết hắn đã biết được, Diệp Thu bảo hắn theo dõi nhân vật này, chắc là đã sinh ra sự cảnh giác đối với hắn, tên nhãi nhép đó, bất kì lúc nào bất kì nơi đâu Tiểu Bạch đều có thể bóp chết hắn.



Chỉ có điều những nhân vật ở trong tòa nhà này, rốt cuộc là ai?



Tiểu Bạch không biết tiến vào xem xét thì tốt hơn, hay cứ ở đây quan sát thì tốt hơn, nếu tiến vào chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, nếu cứ như vậy mà rời đi, lại sợ sẽ bị mất đi tung tích của chúng, muốn tìm ra được chúng trong biển người mênh mông, quả thực là chuyện quá khó khăn.



Thôi được, chuyện như thế này cứ hỏi anh ấy cho chắc vậy, Tiểu Bạch cầm điện thoại lên, nhắn một tin nhắn gửi đi.



"Thăm dò một chút xem sao, biết đâu có thu hoạch lớn". Tin nhắn lại của Diệp Thu rất nhanh được gửi đến.



Tiểu Bạch mở cửa xe ra, trong tay cầm chiếc nĩa ba ngạnh bằng vàng của hắn, thân người xông vào sân sau với tốc độ cực nhanh.