Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 549 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp bầu bĩnh của Lâm Bảo Nhi càng trở lên dễ thương hơn, hai cánh mũi phập phồng, không biết có phải là do khát nước không, cô thè cái lưỡi nhỏ ra liếm vào môi.



Khoảnh khắc đó, Diệp Thu thấy rung rinh cả người, chỉ cảm thấy có cái gì đó chảy ra từ trong mũi. Nếu như mình cố tình không để ý đến tuổi tác của cô ấy, thì cô ta đúng là một tiểu yêu tinh làm người khác chết mê chết mệt. Không biết sau này tên khốn nạn nào sẽ có được cô ta. Diệp Thu nghĩ thầm trong lòng.



Nghĩ rồi đột nhiên trong lòng hắn xuất hiện một sự xốc nổi, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trong phòng đã không còn ai khác, Nhiễm Đông Dạ và Đường Quả từ sớm đã tỉnh dậy, họ sợ bị người của gia tộc Tây Môn phát hiện, vừa dậy đã mặc quần áo chạy về phòng của mình.



Trong phòng chỉ có Lâm Bảo Nhi, và vị hôn phu của cô là Diệp Thu. Kể cả người khác phát hiện ra sự thực là hai người họ ở với nhau, thì chắc chắn cũng sẽ không nói gì, hiện nay những cặp lên xe trước vua vé sau là nhiều vô kể, hành vi của họ hoàn toàn sẽ không làm người khác không chấp nhận được.



Không có ai nhìn thấy, Diệp Thu nhanh như chớp giật hôn một cái lên má của Lâm Bảo Nhi. Nước da của nha đầu này là cực tốt, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh không nói, lớp da đó còn trắng nõn nà, hôn vào má cứ như là hôn vào cục bột vậy.



Sau khi hôn xong Diệp Thu liền cảm thấy hối hận. Tại sao mình lại hôn vào má cô ấy, mà không phải là cái miệng nhỏ xinh cuốn hút lòng người đó nhỉ, Diệp Thu lại một lần nữa lấy hết dũng khí, hôn một cái vào miệng của Lâm Bảo Nhi.



"Diệp Thu ca ca, có phải những người yêu nhau đều là hôn như vậy không?". Lâm Bảo Nhi đột nhiên mở miệng hỏi.



"Ả?" Diệp Thu bị dọa cho hồn bay phách lạc, chẳng nhẽ lại đen đủi như vậy? Chiếm tí tiện nghi là bị người ta phát hiện ngay sao?



Nhưng nhìn thấy mắt của Lâm Bảo Nhi vẫn nhắm tịt, Diệp Thu liền cảm thấy yên tâm. Một câu nói mơ của cô ấy tối qua đã làm hỏng chuyện tốt của hắn với Nhiễm Đông Dạ, làm cho hắn lúc muốn tiếp tục sờ, Nhiễm Đông Dạ bất luận thế nào cũng không cho hắn cơ hội sờ mó.



Nha đầu này, mới sáng sớm mà lại nằm mơ rồi?



"Diệp Thu ca ca, sao anh không trả lời em?". Lâm Bảo Nhi nói.



"Trả lời gì cơ? Ngoan ngoan ngủ đi nào". Diệp Thu kéo chăn cho Lâm Bảo Nhi, sắc mặt hiền từ, nói.



Soạt!



Lâm Bảo Nhi giật mạnh cái chăn ra, hai mắt trợn tròn, nói: "Diệp Thu chết tiệt, hôn người ta mấy cái, lại còn không chịu trả lời người ta, sao có chuyện dễ dàng như vậy được?".



"Em không phải đang ngủ à?". Diệp Thu vừa mỉm cười vừa hỏi.



"Hừm, anh mới là đang ngủ ý. Khai ra mau, tối hôm qua chạy đi đâu vậy? Rõ ràng là em ôm anh ngủ, kết quả là lúc sờ vào ngực anh thì thấy có hai bầu vú, làm em sợ hết hồn, mở mắt ra mới phát hiện, hóa ra là em ôm chị Đường Quả, còn anh thì không biết đã chạy đi đâu rồi". Lâm Bảo Nhi tức giận nói.



"Haha, anh ra ngoài có chút việc". Diệp Thu trả lời một cách ngượng ngịu. Chả trách người ta nói ngực to thì não bé, người phụ nữ ngốc nghếch này, quả nhiên là đại biểu điển hình của câu nói này. Làm gì có đàn ông có hai bầu vú? Nếu có thật thì cũng quá sức là kinh dị hầy?



"Lúc nửa đêm ra ngoài làm việc gì vậy? Anh chẳng phải nói buổi tối là thời gian nghỉ ngơi sao? Nói mà không giữ lời". Lâm Bảo Nhi ngồi lên giường, áo ngủ xộc xệch, cổ áo hé ra một mảng lớn, lộ cả nửa bộ ngực mà cũng không phát hiện ra.



Diệp Thu vừa cảm thấy mình như vừa gây tội, vừa không nén được lòng nhìn thêm mấy cái, nói: "Được rồi, trời sáng rồi, chúng ta nhanh chóng dậy thôi, đừng để người khác đến gõ cửa gọi chúng ta dậy ăn sáng là tốt rồi".



"Không được ngồi dậy". Lâm Bảo Nhi bò dậy ngồi lên bụng của Diệp Thu, đè lên người hắn không cho hắn ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Anh hôn em, cứ như vậy là xong sao?".



Diệp Thu máu dồn lên não, dứt khoát giang rộng tứ chi, nói với cô: "Không thể xong, nhất định chưa xong, em muốn báo thù anh, cứ ra sức mà hành hạ anh đi".



Nhưng hậu quả của việc đó lại là thứ mà hắn không thể chống chịu được, Diệp Thu cố gắng đè nén thằng nhỏ không cho nó ngóc đầu dậy, nói: "Em nói đi, em muốn làm thế nào?".



Lâm Bảo Nhi nói: "Anh hôn em hai cái, em cũng phải hôn anh hai cái mới được".



Diệp Thu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đồng ý luôn.



Người phụ nữ này, IQ vẫn đang dừng lại ở giai đoạn của một đứa nhóc 5 tuổi ya, sau khi đánh răng rửa mặt hoàn tất, lúc hai người bước đến phòng ăn thì đã có không ít người đang đứng đợi ở đó.



Tây Môn Hướng Đông thấy Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi cùng nhau đi đến, trên mặt nở một nụ cười kì quái, nói: "Tôi cố ý không để cho người làm qua đó đánh thức hai người, không ngờ hai người nhanh như vậy đã thức dậy rồi".



Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ đang ngồi ngay ngắn bên mép cửa sổ, ở đó có một bể cá thủy tinh lớn, bên trong nuôi một con cá vàng dài hơn một mét, họ đang vứt những mẩu vụn bánh mì vào bên trong.


Woa!



Đám bạn của Cẩu thiếu gia nghe được câu nói này, ai nấy đều rú lên như chó.



"Không vấn đề gì". Cẩu thiếu gia cảm thấy mặt hắn như phát sáng, mỉm cười ghé đầu về phía Lâm Bảo Nhi.



Lâm Bảo Nhi ghé mồm vào sát tai hắn, nói: "Tao đ…. con mẹ mày".



Đang lúc Cẩu thiếu gia còn đang ngơ ngác, Lâm Bảo Nhi đã đấm một quyền vào mũi của hắn, Cẩu thiếu gia đau quá, ôm mũi ngồi xụp xuống.



Nhưng Lâm Bảo Nhi không dừng lại ở đó, kéo khóa cửa xe, sau đó dùng chân đạp mạnh vào cửa xe.



Đầu của Cẩu thiếu gia bị cánh cửa đập thẳng vào mặt, sau khi kêu lên một tiếng liền ngã lăn ra đất, trán tóe máu, kính rơi lên mặt đất, vỡ nát vụn.



Một chuỗi động tác này là liền mạch với nhau, giống như nước chảy mây bay, Diệp Thu nghĩ thầm, kể cả mình đích thân ra tay, nhiều lắm cũng chỉ ở trình độ đấy.



Đồ đệ Lâm Bảo Nhi này, quả nhiên là rất có thiên phú, đặc biệt là khi có người thảo luận về bộ ngực của cô ngay trước mặt, sức chiến đấu mà cô biểu hiện ra có thể nói là vô cùng kinh người.



"Diệp Thu, Diệp Thu, nhanh nhanh, đến lượt anh rồi đấy". Lâm Bảo Nhi đánh hai đòn đều trúng cả, khua tay múa chân hưng phấn nói.



Quả nhiên, mấy người đàn ông trong xe sau khi tỉnh lại trong sự kinh ngạc, đã bắt đầu vừa chửi bới vừa nhảy xuống xe lao đến.



Diệp Thu biết, đến lượt hắn phải ra tay rồi.



Có điều, người khác hoàn toàn không cho Diệp Thu có cơ hội được biểu diễn.



Diệp Thu vẫn chưa kịp ra tay, cũng không biết từ đâu chui ra một nhóm người áo đen.



Thân thủ của mấy người này là cực nhanh, ra tay cũng hiểm độc, đánh cho mấy tên này kêu gào thảm thiết không ngớt.



Chỉ trong chớp mắt, ba người thanh niên liền bị đánh ngã, đầu chúng hoặc là bị ghì chặt lên đầu xe, hoặc là bị đạp trên mặt đất, căn bản là không động đậy được gì.



"Các người là ai? Dám đánh bọn tao….mày biết bọn tao là ai không?". Một thằng cha tóc dài nói.



"Nói cho hắn biết chúng ta là ai". Một người đàn ông đầu bằng nói.



"Vâng". Một người áo đen lên tiếng, kéo tên vừa nói đó, liền bắt đầu tát.



Một phát tát, hai phát, ba phát.



Quá thảm, đánh đến cuối cùng, cái mồm của tên tóc dài biến thành mõm lợn, chẳng khác gì Lương Triều Vĩ trong phim <đông thành="" tây="" tựu="">.



Người đàn ông đầu bằng bước đến trước mặt Diệp Thu, nói một cách cung kính: "Chào Diệp thiếu gia, Lâm tiểu thư, tôi là Lí Can, tổ trưởng của Linh Cơ Động tộc, là tộc trưởng của chúng tôi bảo chúng tôi đến đón hai người, trách nhiệm của chúng tôi chính là không để cho Diệp thiếu gia và Lâm tiểu thư chịu bất kì sự tổn thương nào".



Chả trách thân thủ của họ tốt như vậy, hóa ra là người của Linh Cơ Động tộc, đơn vị bộ đội chủ chốt của Trung Quốc, chi chính của Lâm Thương Lan.



Diệp Thu vừa bắt tay với Lí Can, vừa nghĩ thầm trong lòng.



Lâm Thương Lan đang trong thời gian tập huấn đột nhiên gọi điện thoại muốn gặp mình, không những thế còn để cho đơn vị bộ đội chính của mình đến bảo vệ mình và Lâm Bảo Nhi, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện đại sự gì rồi?.



"Xử lí chúng thế nào ạ?". Lí Can nhìn Diệp Thu, hỏi, chỉ sợ Diệp Thu nói một câu bảo giải quyết chúng, mấy tên thiết huyết hán tử này cũng dám hạ thủ.



Cũng là đáng đời mấy thằng cha này có mắt không tròng, dám chọc tức em gái của Lâm Thương Lan, uy vọng của Lâm Thương Lan trong quân đội là cực cao, không những thế còn vô cùng có được sự bảo vệ của thuộc hạ, bị họ phát hiện ra có người bắt nạt em gái của lão đại, vậy còn không đánh cho chết thì thôi?