Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 550 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Nghe thấy Lâm Bảo Nhi nói là muốn đánh tàn phế mấy tên này, những người lính đúng là cũng không khách khí gì, kéo mấy tên người đã mềm nhũn như chó chết này ra, lại là một trận đòn no, thậm chí Diệp Thu còn nghe thấy tiếng xương gãy rắc rắc.



Diệp Thu biết, mấy người này đang chấp hành một cách nghiêm khắc mệnh lệnh của Lâm Bảo Nhi, do có quá nhiều người đứng xem xung quanh, họ cũng không tiện cầm súng hay dao để chào hỏi, nhưng những quân nhân này đều có những chiêu ngầm, họ có thể đánh anh bị nội thương, nhưng bề ngoài căn bản là không thể nhận ra được.



Lâm Bảo Nhi quay đầu lại nhìn Diệp Thu, nói một cách hưng phấn: "Chả trách đàn ông các anh thích nói tục, hóa ra cảm giác khi chửi người khác lại sảng khoái đến vậy, cục tức trong bụng em được giải tỏa hết rồi".



Thấy Diệp Thu trầm ngâm không nói gì, Lâm Bảo Nhi nói: "Có phải là không nên đánh cho chúng tàn phế không?".



Diệp Thu lắc lắc đầu, nói: "Cũng không phải là không nên đánh chúng tàn phế, chúng chết cũng không đáng tiếc, chỉ là xem tình hình thì thấy bối cảnh gia đình của mấy người này cũng không phải là bình thường, nếu như đánh chúng thành tàn phế, sự việc có khả năng sẽ hơi phiền phức".



Thực ra, dựa vào bối cảnh của Lâm Gia, âu cũng là không sợ Lâm Bảo Nhi bị bắt nạt hoặc sự đãi ngộ không công bằng nào, nhưng lần này Diệp Thu đột ngột nhận được điện thoại của Lâm Thương Lan gọi hắn đến gặp mặt, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc, nếu như để sự việc ở đây quá ầm ĩ, không biết chừng sẽ có ảnh hưởng đến chuyện chính mà họ muốn bàn.



Lâm Thương Lan cũng đã nói, lần gặp mặt này cần phải giữ bí mật, không được để xảy ra điều gì không hay, đây cũng là việc Diệp Thu không muốn nhìn thấy nhất.



"Hứ, em không sợ đâu, chúng chòng ghẹo con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, chúng đều đáng bị cắt cái ấy đi". Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn tên Cẩu thiếu gia đang nằm trên mặt đất, nói một cách ác độc.



"Anh nghĩ mà xem, người chúng chòng ghẹo là em, cho nên mới có người đập cho hắn một trận. Nếu như sau này hắn tròng ghẹo những người phụ nữ đáng thương khác, người ta chả phải là chỉ có thể để yên cho hắn chà đạp? Nếu như mang bầu có em bé, thì em bé đó đáng thương biết bao ya? Loại người này, càng là có bối cảnh, thì càng phải đánh cho tàn phế, nếu không, chúng sẽ còn tác oai tác quái làm điều ác đấy". Cái miệng nhỏ của Lâm Bảo Nhi vừa thổi bong bóng, vừa giải thích.



Diệp Thu cũng đúng là hết cách phản bác lại lời của Lâm Bảo Nhi, nói: "Được, tùy em thôi, anh chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến thời gian đi gặp anh trai em".



"Không sao đâu, đợi chúng nằm im rồi chúng ta đi cũng được". Lâm Bảo Nhi ôm lấy cánh tay của Diệp Thu, nở nụ cười ngọt ngào.



Sự việc bên này đã kinh động đến các nhân viên kiểm tra hải quan và một cảnh sát của cục công an ở bên cạnh cửa khẩu La Hồ, một nhóm người mặc chế phục hải quan và cảnh phục chạy đến, tên béo cầm đầu hét lớn: "Dừng tay, nhanh dừng tay cho tôi, ai cho các người đánh nhau?".



Đám người áo đen đều nhìn về phía Lí Can, Lí Can thì nhìn Lâm Bảo Nhi, thăm dò ý kiến của cô xem có nên dừng tay không.




Lí Can đẩy tên cạnh sát định bắt hắn ra, đang lúc tên cảnh sát đó lầm rầm chửi, Lí Can trừng mắt một cái, hắn liền lập tức câm miệng luôn.



Ánh mắt tràn đầy sát khí đó, tên cảnh sát không hề hoài nghi, giả dụ hắn nói thêm một chữ nữa, thì Lí Can hoàn toàn có thể làm thịt hắn luôn, Linh Cơ Động tộc là sư đoàn hùm sói tinh nhuệ nhất đại lục, họ là đơn vị chiến đấu loại một, lập lên bao chiến công hiển hách ở khu vực là các vùng biên giới.



Những quân nhân từng trải qua khói lửa và máu chảy đầu rơi này đều là bọn cảnh sát ăn hại đó không thể so sánh được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Lí Can bước đến trước mặt tên mập, rút ra giấy tờ làm việc của hắn từ bên trong túi áo vest lắc lắc trước mặt tên mập, nói: "Chúng tôi là người của Linh Cơ Động tộc, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ quân sự quan trọng, nếu như anh làm ảnh hưởng đến quân tình, hậu quả tự chịu".



"Nếu như có gì bất mãn, anh có thể khởi kiện lên cấp trên cao nhất của chúng tôi". Lí Can nói.



Linh Cơ Động tộc tuy lấy đơn vị là tộc, nhưng lại là trực tiếp trực thuộc bộ quốc phòng, không chịu sự điều khiển và quản lí của các quân khu lớn, cấp trên cao nhất của họ chính là Lâm Thương Lan, nếu như để hắn biết được em gái mình bị người ta tròng ghẹo, hắn không rút súng bắn nát sọ cái đám khốn nạn này mới là lạ.



Lí Can quay người lại, hét lớn: "Tất cả các thành viên của tổ 2 nghe lệnh, bất kì kẻ nào dám cản trở, đều luận tội phản lại tổ quốc, giết không cần hỏi".



"Rõ". Nhóm người áo đen lập tức giậm chân, sát khí bừng bừng, đồng thanh hô lớn.



"Anh….anh…". Tên mập nghệt mặt ra, không biết làm thế nào, vốn dĩ chính phủ và quân hội đều là thuộc vào hai hệ thống lớn khác nhau, bình thường phía quân đội không can thiệp vào sự vụ của chính phủ, nhưng phía chính phủ bao giờ cũng phải có mấy phần nể sợ đối với phía quân đội.



Lấy lòng thượng cấp là quan trọng, nhưng đối địch với những quân nhân giết người không chớp mắt này, hắn cũng không cảm thấy có chút dũng khí nào.



"Chúng ta đi thôi". Diệp Thu liếc nhìn tên mập đang toát hết mồ hôi đó, kéo tay của Lâm Bảo Nhi, nói.



(Mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, cứ đọc đi….hồi sau sẽ rõ. )