Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 551 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi rời đi dưới sự vây quanh của một nhóm quân nhân sắc mặt nghiêm trang, chỉ để lại một đội viên giúp Diệp Thu lái xe đi, những người xem xung quanh thấy nhân vật chính đã rời khỏi, tự nhiên cũng không muốn đi theo cảnh sát để lấy lời khai gì đó. Anh nói đi là đi, vậy còn công việc của chúng tôi phải làm thế nào?



Thế là mọi người đều giống như là chim muông nghe thấy tiếng súng nổ, chạy mất tăm mất tích cả, chỗ vừa nãy còn náo nhiệt bỗng chốc biến thành một vùng im lặng.



Tên mập sắc mặt tối sầm, hắn đứng đó, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cũng không còn kịp giữ lại những người chứng kiến này.



"Chặn hắn lại ya, nhanh chặn chúng lại, CMN ông đần rồi à?". Cẩu thiếu gia thấy bọn Diệp Thu nghênh ngang rời đi, vô cùng tức giận, hét lên, trước đây hắn đều là đánh người xong rồi sau đó rời đi như người không có liên quan, không ngờ hôm nay hắn lại biến thành người bị hại, tự mình thể nghiệm hắn mới biết cảm giác này đúng là không dễ chịu gì, dường như trên mặt hắn lại bị người ta tát cho một cái cực mạnh, đau rát từng hồi.



"Họ là quân nhân, đang chấp hành nhiệm vụ". Tên mập mặt mày méo xệch, hắn dám ngăn người ta lại sao?.



Lời của người ta đã nói rất rõ ràng, kẻ nào dám ngăn cản, sẽ xử bắn theo tội phản tổ quốc, CMN chứ, chết rồi thì còn cần quyền lực làm quái gì?.



"Vậy thì làm sao? Chúng đánh người, quân nhân thì có thể tùy tiện đánh người sao?". Cẩu thiếu gia vừa tức giận vừa thét lên.



"Đương nhiên là không thể, chuyện này tôi sẽ báo cáo lên cục trưởng Uông, cục trưởng Uông sẽ nói chuyện với lãnh đạo của họ". Tên mập cười nói: "Tôi thấy thương thế của các anh rất nghiêm trọng, tôi cho xe đưa các anh đến bệnh viện kiểm tra một chút, chúng ta cứ trị thương xong đã, rồi tiếp tục giải quyết chuyện này, anh thấy được không?".



"Không cần". Cẩu thiếu gia lạnh lùng hừm một tiếng, hắn lôi điện thoại trong túi ra, lại gọi cho số điện thoại vừa nãy, nói: "Chú Uông, họ thả tên hung thủ đánh người đi rồi".



"Cái gì? Thả rồi? Bảo tên cục trưởng Lưu đó nghe điện thoại". Uông Quốc Minh trau mày, trầm giọng nói.



Chỉ một tên cục trưởng phân cục tép riu mà dám làm trái lại ý của mình, trong đó chắc chắn có nguyên nhân gì đó.



Cẩu thiếu gia vâng dạ một tiếng, lại một lẫn nữa đưa điện thoại cho Lưu Mãnh.



"Chào cục trưởng Uông". Lưu Mãnh nói một cách cung kính, trong đầu hắn đang chuyển động liên hồi, nghĩ cách làm thế nào để tránh không gặp phải phiền phức.




Lâm Thương Lan vẫn giống như trước đây, anh tuấn, ngạo khí, lạnh lùng, nghiêm túc. Thân người thẳng tắp, giống như một cây thương đang đứng trước cửa.



Diệp Thu không thể nào tưởng tượng ra nổi, khi người đàn ông này chửi bới tùm lum trước mặt các thuộc hạ của mình thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào.



Con người đều là có tính hai mặt hoặc tính nhiều mặt, một người đàn ông dù có nho nhã có nghiêm chỉnh hơn đi chăng nữa, buổi tối cũng sẽ lén lút xem sex thủ dâm.



Thấy Diệp Thu đột nhiên mở cửa phòng, Lâm Thương Lan liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy em gái mình đang nằm ngủ say trên giường giống như một em bé dễ thương, khóe miệng nó còn có nét cười tươi vui, nói: "Đi nào, chúng ta đến phòng họp để nói chuyện".



Diệp Thu biết, anh ta không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của em gái mình, liền đóng cửa phòng lại, cùng với Lâm Thương Lan bước về phía phòng họp.



"Các anh ở đây canh chừng, ai cũng không được vào". Lâm Thương Lan nói với đám thủ hạ phía sau.



"Rõ". Những người đàn ông trẻ tuổi dũng cảm này cùng đồng thanh hô lớn, sau đó phân tán ra đứng hai bên cửa, không có lệnh của Lâm Thương Lan, họ sẽ dùng tính mạng của mình để canh giữ miếng đất nhỏ noi này.



Tiến vào phòng họp, Lâm Thương Lan đóng cửa lại, lúc này mới chỉ về một người đàn ông trung niên cùng đến với họ, nói: "Vị này là Liêu Trọng Đạt, trưởng khoa số 2 khoa tình báo của cục an ninh quốc gia ".



Liêu Trọng Đạt có khuôn mặt rất bình thường, thuộc vào loại nhân vật rất dễ bị người khác không chú ý đến, kể cả từng nhìn thấy cũng rất dễ bị quên, ông ta mặc một bộ đồ tây màu xám hơi rộng, đeo kính. Nếu như bước trên phố, chỉ có thể làm người ta nghĩ rằng ông là một viên chức công ty không được phát triển lắm.



"Trưởng khoa Liêu, chào ông". Diệp Thu bắt tay với trưởng khoa Liêu, nói.



"Đội trưởng Diệp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu". Liêu Trọng Đạt vừa cười vừa nói.



Lâm Thương Lan thấy hai người từng biết nhau, liền trực tiếp vào chủ đề chính, nói: "Vốn dĩ chuyện này được tổ hành động của cục an ninh quốc gia phụ trách, nhưng sự việc lại có liên quan đến cậu, bên trên vẫn là bảo tôi đích thân chạy đến đây một chuyến, tình hình cụ thể để trưởng khoa Liêu nói với cậu đi".