Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 601 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Chủ quản Đại Hồ Tử là người có khả năng, là cánh tay đắc lực của Phí Tường đã từng đánh nhau với Diệp Thu ở quán bar, thân thủ khá được. Phí Tường tới Ma Cao, cho hắn ở lại phụ trách an ninh của Thủy Tinh Cung, cùng HÀ Khâm, một văn-một võ, đảm bảo cho nơi này hoạt động bình thường.



Dù sao Trương Thắng cũng có nhiều việc riêng, không thể ngày nào cũng tới đây coi giúp hắn.



Đại Hồ Tử vốn được phái tới diễn kịch cùng Diệp Thu, biết được mấy người này muốn hãm hại đại ca của mình đã vô cùng giận dữ. Nếu không phải Diệp Thu ngăn cản, hắn sớm đã cho tên Tôn thiếu gia chó má này "mất tích huyền bí "rồi.



Hắn ra lệnh, đám người phía sau hắn liền như sói như hổ, nhào tới kéo Tôn Diệu Uy liệt trên đất thành con chó chết vào chính giữa phòng, sau đó tay đấm chân đá, tiếng cách cách như sét đánh cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tôn Diệu Uy khiến người khác nghe thấy mà giật mình.



Những người này ra tay thật tàn nhẫn, chuyên đánh vào chỗ hiểm của người ta, mới bắt đầu Tôn Diệu Uy còn có thể kêu lên vài tiếng, sau đó tới không kêu lên được, ra sức ôm đầu, người cuộn tròn lại, người đã dần hơi thở yếu ớt.



"Dừng tay, các người dừng tay lại"Minh Hạo thét lớn. Hắn biết nếu mình không nói gì, anh họ sẽ bị những người này đánh chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Cho dù anh họ bị người ta đánh chết, hắn cũng không quá đau lòng, nhưng mình có mặt ở đây lại không lên tiếng, sau này sao còn chỗ đứng trong gia tộc chứ?



Đám người đồ đen kia đều là những người hung ác vô pháp vô thiên, chỉ nghe lệnh của Đại Hồ Tử, sao có thể dừng tay vì tiếng hô của một người bên ngoài chứ?



Trái lại họ đánh càng mạnh hơn. Ngươi nói dừng tay là dừng tay sao? ngươi là cái thá gì?



Ánh mắt Đại Hồ Tử nhìn Diệp Thu, thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của hắn, cũng không lên tiếng biểu dừng lại.



"Kẻ như thế đánh chết một tên bớt một tên, tập đoàn giải trí Thủy Tinh Cung chúng ta là nơi vui chơi giải trí nề nếp, gái gú cờ bạc thuốc phiện không dính tới. Chúng ta còn đang cố gắng giành danh hiệu doanh nghiệp ưu tú cuối năm, bị ngươi làm như vậy chúng ta đâu có thể tiếp tục tranh giải được? Tiếp tục đánh". Đại Hồ Tử nghiến răng nghiến lợi, giống như đúng là vì hành vi của Tôn Diệu Uy khiến họ mất đi danh hiệu doanh nghiệp ưu tú mà vô cùng đau lòng.



"Không thể đánh tiếp nữa, không thể đánh tiếp nữa"Minh Hạo lo lắng tới sắp khóc rồi "Cho dù anh ấy giấu thuốc phiện, cũng nên do cảnh sát tới thẩm tra phán quyết chứ? "



"Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, đánh chết rồi vứt ra ngoài, cảnh sát tới phụ trách thu xác là được rồi". Đại Hồ Tử kiêu ngạo nói. Ánh mắt lại luôn hướng về phía Diệp Thu. Nếu Diệp Thu không có chỉ thị gì, hắn sẽ đánh tiếp.



Hắn không dám phạm lỗi. Vị đại ca này ra tay độc ác, lần trước đánh nhau với hắn bị hắn đánh cho mấy ngày không cầm đượ đũa. Mình vẫn còn tốt, người bị hai cô gái lăn qua lăn lại đó, nghỉ ngơi trên giường cả tháng trời.



Ngay cả lão đại Phí Tường cũng sợ hắn , mình là cái gì chứ?



Minh Hạo thấy không ai để ý đến mình, vội vàng đi tới góc tường gọi điện cầu cứu, nếu không có người tới, anh họ sẽ bị họ đánh cho tới chết thật.



Đám người Vương Chinh dẫn tới lúc này đều giả bộ hiền lành, trông cậy vào họ là điều không thể.



Ánh mắt Đại Hồ Tử lóe lên, liền định tới đoạt lấy điện thoại củ Minh Hạo.



Diệp Thu ho khan một tiếng, Đại Hồ Tử liền hiểu ý của Diệp Thu, hắn giả bộ đi tới phía trước Tôn Diệu Uy quan sát, mặc cho Minh Hạo lo lắng nói chuyện điện thoại với ai đó.



Tôn Diệu Uy không phải thích chơi bời sao? Vậy thì chơi lớn một chút.



Có được câu trả lời của người ta, lúc này Minh Hạo mới bớt lo lắng, từ trong khiếp sợ và không biết làm thế nào trở lại bình thường, đi tới trước mặt Đại Hồ Tử, rút danh thiếp từ trong túi mình ra đưa tới, nói: "Không biết quý danh của đại ca là gì? Tôi họ Minh tên một chữ Hạo, tôi nghĩ chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, mọi người đều là người có mặt ở đây, cũng không cần thiết làm chuyện này thành không thể dàn xếp được, đúng không? Ngẩn đầu không thấy, cuối đầu gặp mà, sau này còn thường xuyên qua lại uống rượu nữa".



Nhìn anh họ Tôn Diệu Uy bị đánh cho không ra hình trên đất, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng không còn cách nào khác. Dù sao bây giờ mình đuối lý, chỉ có thể tạm thời chịu thua, sau này rồi nghĩ cách hạ Thủy Tinh Cung này thôi. Khu vui chơi giải trí thế này không thể không có gái gú cờ bạc thuốc phiện, tới lúc đó xem ta dày vò ngươi thế nào.



"Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, có nên bào họ dừng tay trước không? Nếu đánh người chết ra đó, Thủy Tinh Cung chịu trách nhiệm nổi sao? Ha. . ha, hòa khí sinh lợi mà".



Đại Hồ Tử trong lòng cười nhạt, nhưng trên mặt lại là vẻ nghiêm trang nói: "Tôn thiếu gia cũng là khách quý chỗ chúng tôi, chúng tôi đâu có lý nào làm khó khách chứ? Nhưng ra ngoài sống phải biết quy tắc. Hắn lại dùng thuốc phiện hãm hại người khác ở chỗ chúng tôi, nếu truyền ra ngoài, ai còn dám tới đây chơi nữa? "



"Đúng, đúng là lỗi của anh ấy" Minh Hạo gật đầu lia lịa. "Anh xem , anh ấy cũng bị đánh thành thế này rồi, cũng chịu nghiêm phạt xứng đáng rồi, có nên dừng tay trước không? "



"Việc này phải xem ý người bị hại đã" Chủ quản Đại Hồ Tử nhìn Diệp Thu một cái, nói.



Minh Hạo nhìn Diệp Thu ngồi trong gốc đang ôm Lam Khả Tâm thấp giọng nói chuyện, cũng chỉ đành cười trừ đi tới, cười nói: "Diệp Thu, anh xem…có nên bảo họ dừng tay lại không, đánh chết người rồi, không có lợi cho ai cả, đúng không? "




Cảnh sát trung niên chỉ người quỳ rạp trên mặt đất quát hỏi: "Đó là ai? Chuyện gì thế? Ai đánh người? ".



Một người đàn ông vóc người cao gầy nhìn có vẻ rất uy nghiêm vội vàng đi vào, người đó mặc âu phục màu đen, áo màu trắng dắt trong quần, một nhân viên công vụ tiêu chuẩn. Người đàn ông vừa nhìn là thấy Minh Hạo hỏi: " Xảy ra chuyện gì thế? Anh cháu đâu? "



Minh Hạo thấy người đàn ông đó vào, vui tới nước mắt sắp chảy ra. Vừa nãy mình hắn gánh vác áp lực lớn như vậy đúng là khiến hắn thở không nổi. Minh Hạo chỉ người nằm tên đất nói: " Anh đang ở đó".



" A! Diệu Uy? ". Người đàn ông xông tới ôm lấy Tôn Diệu Uy, thấy hắn vẫn còn thở, tim vẫn đập bình thường, mới yên tâm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đội trưởng Trần, tình hình ở đây anh cũng thấy rồi đấy, dẫn những ngườ tình nghi về cục thẩm vấn. Tiểu Lâm , tới cõng Tiểu Uy tới bệnh viện".



Một người đàn ông đeo kính theo phía sau lập tức chạy tới, không hề kiêng dè máu me trên người Tôn Diệu Uy thậm chí còn có ý lau máu lên áo sơ mi ô vuông của mình. Hắn là thư ký của cục trưởng, chuyện hôm nay là cơ hội tốt để lấy lòng lãnh đạo, sao hắn có thể bỏ qua được?



" Chờ chút" Tiểu Lục quát lên " Nói rõ chuyện này trước đã rồi hãy đi".



"Nói cái gì? Ngươi vẫn muốn nói gì? Người đã bị ngươi đánh cho thành thế này, ngươi còn muốn nói gì nữa, điêu dân ? " Tôn Hán Tĩnh đột nhiên đứng dậy quát lên với Tiểu Lục.



"Hét cái gì? Ông hét cái gì với tôi? Con trai ông giấu thuốc phiện, ông hét gì với tôi? Khốn kiếp". Tiểu Lục không chịu thua kém hét lên với Tôn Hán Tĩnh, thậm chí giọng còn to hơn.



" Ngươi…Ngươi…" Tôn Hán Tĩnh chỉ Tiểu Lục, người tức tới run run, giữ chặt trên chiếc bàn, lắc lư rồi bất động. Hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế này.



"Cậu" Minh Hạo tới kéo tay cậu, dẫn hắn tới góc phòng nhỏ tiếng giải thích.



Tôn Hán Tĩnh nhíu mày , nói: "Diệu Uy không thể làm chuyện ngu xuẩn thế này được, chắc chắn là bị người ta vu oan".



Minh Hạo gật đầu nói: "Vâng cháu cũng nghĩ như vậy. Nhưng…bọn họ có chứng cứ anh họ và người đó giao thiệp".



" Thế thì đã sao? Nó chỉ bảo nhân viên phục vụ đi mua thuốc lá, vậy mà cũng phạm pháp sao? " Tôn Hán Tĩnh giải thích.



Minh Hạo thầm khen gừng càng già càng cay, hình như trong mắt cậu, mọi vấn đề đều không là vấn đề nữa.



Vẫn kiên nhẫn giải thích: "Máy quay quay lại cảnh anh họ và nhân viên phục vụ giao thiệp, anh họ đưa cho hắn một vạn, còn có một túi bột màu trắng".



" Trả thù lao cho hắn đi mua rượu, bột màu trắng? . . . Bột màu trắng gì? Ai có thể chúng minh bột màu trắng đó chính là thuốc phiện? Đó là. . sao không nói đó chính là phấn viết? Hơn nữa ai có thể chứng minh, thuốc phiện trong tay nhân viên phục vụ đó chính là túi bột màu trắng Diệu Uy đưa cho hắn, nói không chừng chính là âm mưu hãm hại". Tôn Hán Tĩnh tức tới méo mặt, ông đây một đời thông minh, không ngờ sinh ra một thằng con trai ngu xuẩn như vậy.



Khi xử lý chuyện này đều không biết tìm địa phương mình quen thuộc, còn có thể bị người ta chụp ảnh lại, không biết đầu nó làm bằng gì nữa.



Minh Hạo lắc đầu nói: " Không".



Dù sao Tôn Hán Tĩnh là viên quan chính phủ, làm chuyện này đã quen đường quen lối, đi tới nói với cảnh sát trung niên đó: "Đội trưởng Trần, chuyện này có chút kỳ quặc, tôi nghi ngờ họ thông đồng với nhau, vu oan cho người tốt, dẫn phạm nhân, kẻ tình nghi về cục, phỏng ván cho kỹ. Đương nhiên phải công tư phân minh, người khác không làm gì sai cũng không thể vu oan cho người khác. Nếu đúng là Diệu Uy phạm pháp, tôi sẽ đích thân đưa người tới".



" Được, Cục trưởng Tôn". Đội trưởng Trần vồn vã trả lời, lại dặn cảnh sát cấp dưới: "Đưa người đi, dám ngăn cản, tạm giam với tội cố ý chống người thi hành công vụ".



Tiểu Lục cười nhạt chặn ở cửa nói: "Ây, thật oai phong, tôi phải gây trở ngại thử xem, xem các người định tội gì cho tôi. Nhưng đừng có phán bậy đó, ông nội ta từ trong quân đội ra chắc không chịu nổ oan ức dâu".



Tôi cũng thử xem, làm không ít chuyện xấu, nhưng chưa làm chuyện thế này, thật là kích thích. Ba tôi cũng chỉ là một phó tham mưu trửơng nhỏ nhoi, ba tám năm trong quân đội, không có bản lĩnh gì lớn, nhưng bảo vệ con mình không chịu oan ức chắc là vẫn có thể". Tên mập đó cũng đứng bên cạnh Tiểu Lục nói.



"Tôi cũng góp vui vậy, ba của các người đều từ quân đội ra oai phong biết bao, ba của tôi cũng chỉ là phó thị trưởng thôi, lo…chính trị và pháp luật".



" Thật đáng giận, các người sao lại không có thể diện lôi bố mẹ ra thế? Ba tôi chỉ là một đội trưởng, anh hùng đoàn, quân hàm của ba tôi hình như là thấp hơn mấy tên súc sinh trước mặt, nhưng giết người lại không ít hơn họ…".



Nhìn một đám thanh niên chặn ở cửa, trán đội trưởng Trần toát mồ hôi lạnh, mình chỉ là một đội trưởng của một khu nhỏ, tên của những người này đọc ra đều có thể đè chết hắn rồi.



Các cảnh sát đều nhìn đội trưởng của họ, đội trưởng lại nhìn Tôn Hán Tĩnh, chuyện đã tới nước này, hình như mình không thể tham gia rồi.