Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 692 : Người đàn ông không đánh đàn bà

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


"Không quen" Y Đằng Huân nói một cách vô cảm.Trong lòng lại buồn rười rượi, xem ra hôm nay lành ít dữ nhiều rồi. Hắn đã nhận ra mình. Chẳng lẽ ngụy trang của mình chẳng có tác dụng gì với hắn sao?



"Vậy sao?" Diệp Thư cười lạnh lùng, lấy từ trong túi áo ra một tấm hình quăng qua. nói: "Tôi thấy cô gái trong hình có vẻ giống cô, cô có quen không ?" Y Đằng Huân đón lấy tấm hình, dưới ánh đèn sáng tỏ, ả có thể nhìn rõ những hình ảnh được in trên chất liệu giấy. Trên hình là tình cảnh mình và Thiên Diệp Huân đang bước vào hội sở của Hồng Diệp, không biết họ đã thông qua đường nào mà có được tấm hình này.



Xem ra đúng là mình đã xem thường đặc vụ của nước Hoa Hạ, vốn dĩ còn tưởng có thể âm thầm đi qua Trần Thương, nhưng vừa mới đặt chân đến Thâm Châu thì đã bị họ phát hiện rồi. Không nói không rằng, một cánh tay của Y Đằng Huân đưa ra phía sau, ra hiệu để cho đồng bọn của ả chuẩn bị đột kích. Nhìn thấy Diệp Thu lấy tấm hình ra, Uông Kiếm Hàn lúc này như mới được tỉnh ngộ.



Tất cả các thành viên trong tổ đột kích trước khi hành động đều đã nhận rõ mấy mục tiêu chủ yếu trong hình, cũng có thể là do sức hút khác giới trời sinh xui khiến, nên ai ai cũna nhìn kỹ đối với Y Đằng Huân, một nhân vật nữ duy nhất trong đám người này. Theo lý mà nói, Uông Kiếm Hàn cũng từng gặp qua Y Đằng Huân, vốn dĩ phải dễ dàng nhận ra cô ta mới phải.



Nhưng Y Đằng Huân của lúc đó mặc trên người áo da quần da màu đen, tóc dài khăn choàng, đánh phấn mắt màu đậm và tô son môi màu đỏ. nhìn giống một cô gái rất dữ dằn. Còn Y Đằng Huân bây giờ lại trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc Kimono rộng, dáng vẻ vô cùng thanh tú. Trước sau như hai người hoàn toàn khác biệt, đó cũng là nguyên nhân mà Uông Kiếm Hàn suýt tý nữa đã bỏ qua tên sát thủ ở trước mặt hắn này.



"A, tôi nhận ra rồi, thì ra cô chính là cô gái áo đen đó. Hi hi, vẫn là đội trưởng có nghiên cứu đối với đàn bà, suýt tí nữa là tôi đã thả họ đi mất rồi." Uông Kiếm Hàn chỉ vào Y Đằng Huân lớn tiếng nói, rồi quay sang nhìn Diệp Thu với ánh mắt bội phục.



Hắn nghĩ hoài cũng không hiểu, lúc hắn chặn mấy cô gái này, Diệp Thu vốn không có mặt, sao hắn lại biết đám người này lại chính là nhân vật mục tiêu chứ? "Tôi không biết người các anh nói là ai." Y Đằng Huân cố gắng giữ bình tĩnh, ả lo lắng những người này đang lừa gạt ả.



"Tôi muốn giữ quyền truy tố đối với sự khiêu khích nhiều lần và sự thiếu tôn trọng của các anh với những thương nhân đến Trung Quốc đầu tư. Tôi còn có việc, không nhất thiết phải ở đây cùng với các anh. Nếu các anh cứ cố tình ngăn cản, chúng tôi đành liên hệ với những nhân viên công tác ở đại sứ quán vậy." Vừa nói vừa đưa tay cho thuộc hạ đưa điện thoại, ả ta muốn đích thân liên lạc với những nhân viên công tác ở đại sứ quán, để họ phái người đến đón ả ta đi.



"Chỉ đành vậy. không còn cách nào khác nữa rồi, cứ để Đại sứ quán nói chuyện với họ, họ luôn có cách giải quyết khó khăn của mình mà." Trong lòng Y Đằng Huân thầm nghĩ.



"Tất cả chú ý, chuẩn bị." Diệp thu đột nhiên hét to.



Xoẹt xoẹt!



Theo mệnh lệnh của Diệp Thu, toàn bộ các binh sĩ có mặt đều giương súng lên nhắm chuẩn vào đám người Đông Doanh đang bị vây ở giữa. Hơn nữa, vẻ mặt nghiêm túc mà mở hết chốt an toàn của súng, và lưỡi lê ra.



Vì biết tính đặc thù của nhiệm vụ lần này, nên những vũ khí mà bộ đội cơ động đã phân phát cho các binh sĩ đều là loại có hỏa lực mạnh nhất. Loại súng này tính ổn định rất cao, lực xuyên thấu của đạn mạnh, lại sử dụng dễ như trở bàn tay. Chỉ cần Diệp Thu hét lên một tiếng "Bắn", họ sẽ nổ súng ngay, biến đám quỷ Đông Doanh này thành... (Không biết)



"Các anh muốn làm gì?" Y Đằng Huân đã gọi được cho bên đại sứ quán, nhưng lại không nói chuyện. Ả biết, nếu họ nghe được giọng nói của ả, sẽ dựa theo hệ thống định vị mà tìm đến vị trí của mình. Đại sứ quán vốn có trách nhiệm hỗ trợ hành động của mình, nên khi họ nhận được điện thoại cầu cứu của mình, thì sẽ mau chóng hành động ngay.




Diệp Thu lại đánh thêm một bạt tay.



Suy nghĩ một lúc hắn lại bóp cằm cô, ngón tay dơ dáy của hắn đưa vào trong cái miệng ẩm ướt của cô, lục lọi bên trong đó, một hồi sau, từ trong kẽ răng móc ra một viên thuốc màu trắng.



"Vấn đề này cô có thể suy nghĩ thêm rồi sau đó mới trả lời tôi cũng được, Thiên Diệp Huân đâu rồi. Tôi nghĩ, chắc cô cũng mong hắn chết nhỉ ?" Diệp Thu cười ha ha nói.



"Lúc tôi định đưa hắn đi, thì hắn đã biến mất rồi." Y Đằng Huân nói.



Trong lòng có chút hối hận, đều trách mình đã quá tham lam, nên đã buông tha cho con cờ Thiên Diệp Huân này, lại dụ được con cá lớn của Hoa Hạ ra, họ lưỡng hổ phân tranh. Nhưng không ngờ tất cả dự tính đều đã thất bại, còn hại mình ra nông nỗi này.



Người Hoa Hạ chẳng đã nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?



Đúng là người Hoa Hạ gian xảo! Đều là kẻ lừa đảo!



"Hắn đi bao lâu rồi?" Diệp Thu sa sầm mặt lại hỏi.



Nếu anh thích ở đây mà kéo dài thêm một lúc nữa, thì anh ta đã qua đến Hồng Kông rồi." Y Đằng Huân không muốn hoàn toàn bán đứng Thiên Diệp Huân.



Đã gây ra họa lớn thế này, Thiên Diệp Huân đã bị gia tộc Thiên Diệp tẩy chay này quả thật đúng là một trái bom. Nếu anh ta có thể sớm rời khỏi thế gian này, là cái kết quả mà mọi người đều mong muốn.



"Báo cáo đội trưởng, có một chiếc du thuyền được lái từ câu lạc bộ du thuyền Picasso ra, đã xông ra khỏi phòng tuyến trên biển của chúng ta." Trong ống nghe, văng vẳng giọng nói của một tiểu đội trưởng.



Chẳng lẽ Thiên Diệp Huân đã chạy thoát bằng đường biển rồi sao?



"Kiếm Hàn, anh phụ trách đưa họ đi khỏi đây an toàn, đội một đội hai theo tôi đi truy bắt tiếp." Diệp Thu to tiếng ra lệnh.