Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 693 : Giết không cần hỏi

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Mấy năm gần đây, số lượng và chất lượng của việc mua nhà sắm xe, so đàn bà đã không còn thịnh hành, du thuyền và máy bay tư nhân đã bắt đầu lọt vào tầm ngắm của những người có tiền.



Thành tích cải cách mở cửa của Thâm Châu mấy năm gần đây thật đáng mừng, lại ở gần bờ biển, những phú hào chơi du thuyền cũng đột nhiên nhiều lên. Nhằm đáp ứng cái thú vui tiêu tốn tiền tỷ này nên câu lạc bộ du thuyền cũng được ra đời.



Câu lạc bộ du thuyền Picasso cách vị trí của Hồng Nhân hội không xa, vì ở đó có người cướp du thuyền để bỏ chạy, nên Diệp Thu đã phái người qua đó thành lập phòng tuyến ở biên giới, không cho phép bất cứ người nào với bắt cứ lý do nào mà lái du thuyền của công ty hoặc của tư nhân rời khỏi. Nguồn: https://truyenfull.vn



Tuy biêt rằng tính khí của những người lắm tiền luôn rất khó khăn, làm như vậy chắc chắc sẽ khiến họ phản kháng kịch liệt.



Vậy thì sao chứ ?



Khi họ biết ai là người chỉ đạo nhiệm vụ lần này, họ sẽ biết điều mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.



Có tiền đâu bằng có quyền, người có quyền muốn xoa người có tiền thế nào cũng được. Vì một bên là người đặt ra luật, còn một bên là người chấp hành. Tuy xã hội bây giờ, người có tiền và người có quyền đều là cùng một người.



Nhưng, tại sao Thiên Diệp Huân còn có thể lái du thuyền mà bỏ trốn chứ? Mà còn xông ra được phòng tuyến thứ nhất do mình thiết kế, thuyền của họ là từ nơi nào đến vậy?



Vì sau lưng Hồng Nhân hội là biển lớn vô bờ bến, điều này đã gây không ít khó khăn cho Diệp Thu khi bố trí phòng tuyến để vây bắt.



Diệp Thu lo lắng sẽ có người chạy thoát bằng đường biển, nên đã chọn mỗi 10 người trong bốn tiểu đội để tổ chức thành một phòng tuyến. Phòng tuyến này bao gồm 40 binh sĩ tinh nhuệ cầm vũ khí hạng nặng và hai chiếc thuyền.



Hiển nhiên, lực lượng cản trở như thế đối với Thiên Diệp Huân mà nói đúng là quá mỏng manh rồi, hoặc cũng có thể không cần dùng sức quá nhiều, thì hắn đã có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của họ.



Điều đáng ngạc nhiên là, tại sao đến cả một tiếng súng Diệp Thu cũng không nghe thấy?



Chỉ cần một trong bốn mươi tên lính nổ súng, Diệp Thu đều có thể phát hiện ra được, sau đó sẽ điều người đến hỗ trợ kịp thời.
Diệp Thu không đảm nhận chức vụ nào trong bộ đội của Uông Kiếm Hàn, chỉ là tạm thời phụ trách trong thời gian này. Cho nên, mọi người đều gọi hắn là với chức vụ quan viên chính phủ.



Cái chức vụ quan viên chính phủ là đội trưởng tiểu đội của Tử La Lan, và cũng là đội trưởng của bốn tiểu đội đi chấp hành mệnh lệnh lần này, cho nên có một điều kỳ lạ chính là bốn đội trường cũng gọi Diệp Thu là đội trưởng. Các binh lính khác cũng gọi hắn là đội trưởng, nghe ra, thì cấp bậc của mọi người đều là đội trưởng cả.



"Chính xác không phải là thuyền của chúng ta chứ?"



"Đúng vậy, họ luôn đi theo tội phạm." Tiểu đội trưởng báo cáo lại.



"Tăng tốc, tăng hết tốc lực mà đuổi theo." Diệp Thu ra lệnh.



Tiểu đội trưởng được lệnh, lập tức thông qua tai nghe vô tuyến mà phát lệnh cho mấy chiếc thuyền.



Chiếc thuyền sắt giống như một con trâu đực bị chọc giận vậy, chạy như điên về phía trước, mặc cho hai chiếc thuyền ở phía trước cũng đang liên tục tăng tốc, trong nhất thời đúng là vẫn không thể nào đuổi kịp.



"Bảo thuyền phía trước nô súng, chặn họ lại" Diệp Thu lại hét lần nữa.



Rất nhanh, ở phía trước vang lên tiếng súng dày đặc, sau tiếng súng, tốc độ của hai chiếc thuyền cũng chậm lại. Vì né đạn, họ đành phải chạy theo hình chữ s.



Chiếc thuyền sắt do Diệp Thu chỉ huy nắm lấy cơ hội, đuổi theo, cuối cùng cũng đã tiếp cận với chiếc thuyền ở trước mặt.



Trong phạm vi quan sát của Diệp Thu, đã có thể nhìn thấy bóng của bọn Thiên Diệp Huân đang ngồi trên du thuyền. Thân phận truyền nhân cao quý của Thiên Diệp gia tộc mà lại phải rơi vào tình cảnh này. Diệp Thu bất giác cảm thấy có chút đáng tiếc. Đương nhiên, vui nhiều hơn, đã ra đời thì cũng có một ngày sẽ phải trả lại thôi.



"Nổ súng, giết không cần hỏi." Diệp Thu hét to. Vừa dứt lời, từ bốn chiếc thuyền sắt bay ra vô số những đường lửa, chiếc du thuyền trước mặt trong giống một cây roi vậy, trong chớp mắt đã bị đánh thành một cái rổ rồi.