Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 72 : Đại nghịch bất đạo

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Trong lòng Tào Tuyết Cầm đầy một bụng tức, nàng vốn sinh ra trong một gia đình giàu có ở Tô Hàng, ở nhà tính kiêu ngạo thành thói quen, bố mẹ nuông chiều, bề trên yêu quý, từ trước tới nay chưa từng phải chịu chút uất ức nào. Không ngờ sau khi gả tới Trầm gia, lại đâu đâu cũng là gắn với người Trầm Mặc Nùng



Trầm lão gia yêu cầu nữ quyến trong nhà ăn cơm xong phải đích thân thu dọn bát đũa, đây cũng là vì con cháu đời sau hình thành thói quen cần kiệm lo liệu việc nhà, Tào Tuyết Cầm cũng có thể hiểu được. Nhưng Trầm Mặc Nùng lại là một ngoại lệ, mặc dù có lúc cô cũng chủ động làm những việc này, nhưng đại đa số bị người khác cản lại. Nói cái gì con gái chưa gả chồng tay vàng ngọc, con gái gả chồng rồi tay không vàng ngọc nữa sao?



Có một chuyện khiến trong lòng Tào Tuyết Cầm rất không thoải mái đó là, cho dù mình có khéo léo hiểu chuyện hao tổn tâm tư lấy lòng lão gia thế nào, người đều là sắc mặt không lạnh lùng không thân thiết với mình. Nhưng nếu là Trầm Mặc Nùng hôm nào tâm trạng tốt nói nhiều vài câu với Trầm lão gia, ông cụ đều có thể vui cả buổi.



Việc hôn nhân Trầm Mặc Nùng gả cho đại thiếu gia Bối Khắc Tùng của Bối gia cũng là Tào Tuyết Cầm thúc đẩy thành công, vừa có thể sớm đuổi Trầm Mặc Nùng ra khỏi Trầm gia cũng coi như là bớt đi một tâm sự, nhắm mắt làm ngơ. Mặt khác còn có một nguyên nhân quan trọng chính là mẹ Bối Khắc Tùng là dì họ xa của cô, nếu có thể để Trầm Mặc Nùng trở thành con dâu của Bối gia, vậy thì bọn họ đã thân lại càng thân hơn. Càng quan trọng hơn là, nếu như việc hôn nhân này được cô tác hợp thành công, thân phận của cô ở Trầm gia cũng tất nhiên là nước dâng thì thuyền cao. Đoán chắc tên tiểu tử Bối Khắc Tùng sẽ cảm ơn công lao của mình.



Không ngờ Trầm Mặc Nùng lại cự tuyệt cuộc hôn nhân này, hơn nữa còn kiên quyết rời khỏi Tô Hàng một mình chạy tới Yến Kinh gây dựng sự nghiệp. Bỗng chốc tình cảnh của mình lại trở nên khó khăn, mẹ Bối Khắc Tùng lại châm chọc cạnh khóe mình đi rồi cũng không chờ gặp mình, Trầm lão gia lại càng cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, cho dù ông ngại quan hệ với Bối gia không tiện nói gì, nhưng thái độ đối với mình lại càng không có gì tốt. Trầm Mặc Nùng chạy đi như thế, cô rơi vào tình cảnh không ai bên cạnh.



Tào Tuyết Câm vốn là đầy buồn bực mà tới, lại vấp phải cái đinh trước mặt Trầm Mặc Nùng, còn bị tiểu thư Đường Quả của tập đoàn Đường Thị đuổi ra khỏi cửa, nói thế nào cô cũng là nhân vật lớp trên trong xã hội, sao có thể chịu được sự lăng nhục như thế? Càng không ngờ là, một tên tiểu vệ sĩ cũng dám chạy tới trước mặt mình giương oai, lúc này Tào Tuyết Cầm đầy một bụng tức cuối cùng có chỗ để xả rồi.



Vì vậy dứt khoát nhanh gọn vung ra một cái bạt tai, việc không thể làm được trên người Đường Quả ,Trầm Mặc Nùng nhưng có thể thực hiện trên người tên vệ sĩ này. Đánh một vệ sĩ, cho dù bọn họ tức giận cũng không thể làm gì mình. Lúc Tào Tuyết Cầm vung tay phải lên, phẫn nộ trong lòng đã biến mất quá nửa.



Bốp.




"Không được. Ta bị người ta tát, một câu xin lỗi là xong ư?"



Đường Quả bước tới bên cạnh Diệp Thu, dở khóc dở cười nhìn người đứng ở đâu như không có việc gì vậy, trừng mắt nhìn hắn nói: " Sao ngươi lại ra tay đánh người hả?"



"Cô không nhìn thấy sao? Là cô ta ra ra tay đánh ta trước." Diệp Thu nói.



"Nhưng cô ta không phải là chưa đánh ngươi sao?" Đường Quả hận không để để Bảo Nhi cắn chết tên hỗn đản này, vẻ mặt hắn vẫn nói lý đương nhiên làm như thế, lẽ nào không biết hậu quả của việc này rất nghiêm trọng sao?



"Đúng vậy, nguyên nhân cô ta chưa đánh được ta là bởi vì ta tránh kịp" Diệp Thu nói.



"Vậy sao ngươi vẫn còn ra tay đánh cô ta?"



"Cô ta có thể đánh ta, sao ta lại không thể đánh cô ta?" Diệp Thu nhếch miệng cười, "Cô ta cũng có thể tránh, chỉ là cô ta quá ngu không tránh được mà thôi."