Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 73 : Nam nữ bình đẳng

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Đường Quả bị những lời của Diệp Thu làm tức xì khói ra, bấm cánh tay hắn, nói: "Ăn hiếp một người phụ nữ, ngươi vẫn có lý sao?"



"Cô ta không phải là người phụ nữ của ta, sao ta phải để cô ta đánh?"



"Nhưng ngươi cũng không thể tát cô ấy"



"Con gái cũng là người mà. Các người không phải cả ngày la hét nam nữ bình đẳng à? Nếu là nam nhân đối với ta như vậy ta cũng sẽ ra tay dạy bảo hắn." Diệp Thu nói.



Ta… ngươi…, tức chết được, Trán Đường Quả xuất hiện hai vệt đen, đôi mắt to tròn trừng mắt nhìn Diệp Thu hỏi: "Vậy sau này ta khiến ngươi không hài lòng, ngươi cũng muốn ra tay dạy bảo ta?"



"Um…."Diệp Thu không ngờ Đường Quả lại trực tiếp đem chuyện này dẫn lên người mình, vội vàng xua tay nói: "Thường sẽ không xuất hiện tình huống như vậy"



"Ý ngươi là vẫn có thể?"



"Không thể nào" Thấy Lâm Bảo Nhi bên cạnh đang giương mắt hùm nhìn hắn, Diệp Thu vội vàng nói lấp liếm. Tiếp tục nói như vậy, đoán chắc mình sẽ phạm vào sự phẫn nộ của mọi người.



"Hừ, nếu dám ra tay với ta, ta sẽ một chân cho ngươi tàn phế…." Đường Quả để lộ nụ cười chiến thắng. Tuyệt chiêu lên gối cô luyện càng ngày càng nhanh, chỉ muốn có một ngày có thể sử dụng trên người Diệp Thu.



"Diệp Thu, làm không sai" Lâm Bảo Nhi đi tới vỗ vỗ bả vai Diệp Thu, khích lệ nói. Cũng chỉ có duy nhất một tiểu ác ma sợ thiên hạ không loạn mới có thể thích một vệ sĩ điên cuồng như Diệp Thu.



"Bình thường"
Đường Quả không cười hì hì nữa, đến trước Trầm Nhi Lập nói: "Trầm tiên sinh, vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi. Là vợ ngươi ra tay với vệ sĩ của ta trước….. Người của ta phạm lỗi, đương nhiên do ta xử lý. Nhưng quý phu nhân đây trở mặt như vậy có chút không đúng rồi. Hơn nữa, hắn chỉ là chấp hành ý chí của ta mà thôi."



Quả thật, Diệp Thu sở dĩ tới mời Tào Tuyết Cầm ra ngoài, cũng là vì mệnh lệnh của Đường Quả. Nếu thật sự bởi vậy mà bị Tào Tuyết Cầm tát, vậy thì sắc mặt khó coi sẽ là Đường Quả. Lúc này, cô không thể không bảo vệ Diệp Thu.



"Ta không tin người nhà họ Đường các người không có lấy một người nói lý lẽ." Khuôn mặt Trầm Nhi Lập nhăn nhó, rút điện thoại từ trong túi áo ra, một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy số điện thoại của Đường Bố Y.



"Alo, Trầm lão đệ à? Sao lại rảnh rỗi gọi điện cho ta vậy?Không phải là bây giờ đang ở Yến Kinh chứ? Vậy thì phải cho ta cơ hội chủ nhà tận tình rồi". Tiếng cười sảng khoái của Đường Bố Y từ trong loa truyền ra, tâm trạng Trầm Nhi Lập lúc này mới thoải mái đôi chút.



"Anh Đường, bây giờ ta và Tuyết Cầm đang làm khách ở nhà anh đây." Trầm Nhi Lập gượng cười nói. "Nhưng…..Tuyết Cầm bị người ta ăn hiếp"



"Cái gì?Chuyện gì xảy ra?"



"Có người ra tay đánh người, Tuyết Cầm chịu uất ức rất lớn, anh Đường, anh phải làm chủ cho chúng ta mới được….." Trầm Nhi Lập không tiện nói ra chuyện vợ mình bị người ta cho một bạt tai.



"Nực cười, sao lại có chuyện như vậy? Ai mà to gan như vậy?"



"Là vệ sĩ bên người Đường Quả"



"Diệp….Uh, Trầm lão đệ, yên tâm đi. Chuyện này ta biết rồi, ta sẽ không để ngươi phải chịu oan ức đâu, chi bằng thế này đi, ta cho người tới đón ngươi và Tuyết Cầm tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã. Giờ ta có cuộc họp khẩn cấp, đợi tới tối ta tới lấy rượu đền tội với vợ chồng nguoi được không?.........Oh, được, thư ký Trịnh, ta qua ngay. Để các dổng sự thảo luận trước đi." Đường Bố Y hình như bận rộn thật sự, vội vã cúp điện thoại.