Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 2 : Trùng sinh

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

“Tiểu Phi! Tiểu Phi! Con đừng ngủ nữa! Lập tức dậy đến trường cho mẹ!” Chăn bị xốc lên, mông bị ba đánh mấy cái, Lâm Dật Phi mở to hai mắt đờ đẫn, trông thấy bức mành quen thuộc, bên tai là tiếng rống giận của mẹ.



“Hả?” Lâm Dật Phi chầm chậm ngồi dậy, đây là đâu?



“Lập tức thức dậy đến trường đăng kí cho mẹ! Mẹ mặc kệ con có thích cái trường học đó hay không, nhưng trường đó rất dễ xin vào nên con hãy thông cảm cho ba mẹ!”



Lâm Dật Phi nhìn ra cửa sổ, bấy giờ mới phát hiện bên ngoài là quán cà phê cũ, ngoài cửa là tấm biển ghi chữ Lưu Lãng Quán bị ngược… Còn bức mành cũ đến nát này nữa, căn phòng thì như cái chuồng bồ câu… Đây không phải là căn phòng cũ mà Lâm gia bọn họ thuê khi vừa di dân đến Mỹ đó sao?



Nhìn lại tay của mình, nhỏ như vậy?



Lâm Dật Phi xuống giường, vọt vào nhà vệ sinh, khi nhìn thấy mình trong gương thì sững sờ. Trong gương là một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi, đôi mắt rất to, khuôn mặt non nớt, đầu tóc như cái tổ chim.



“Mau đánh răng rửa mặt! Mau!” Ngay cả kem đánh răng cũng được mẹ đưa qua.



Đây là chuyện gì?



Lâm Dật Phi nhìn về phía mẹ, mặt không có nhiều nếp nhăn, tóc không bạc, ngực chưa xệ, “Mẹ — hôm nay là tháng mấy năm mấy?”



“Nhóc con lú lẫn rồi à? Hôm này là ngày 2 tháng 7 năm 1998! Mẹ biết con không muốn đến đó học, môi trường không tốt, lại có nhiều người da đen, nhưng thật ra cũng có không ít trẻ con Trung Quốc đến đó học nha, cho dù tiếng Anh của con không tốt cũng không sao, sẽ có người cùng con nói tiếng Trung!”



Lời thoại này mười hai năm trước mẹ cũng từng nói qua, cậu còn nhớ rõ sau đó mình không chịu đi, sợ bị mấy tên quỷ da đen khi dễ, trong ti vi đều nói như vậy mà. Bởi vì cậu phản đối quá quyết liệt, mẹ không còn cách nào đành đưa cậu đến một trường học khác khá hơn, nhưng cũng bởi vì thế, ba cậu là người Trung Quốc làm việc trong xí nghiệp chịu áp lực rất lớn, khi Lâm Dật Phi tốt nghiệp tiểu học thì lưng của ba cũng đã gù. Bây giờ nếu để cậu chọn thêm một lần, cậu thà ở đó học rồi bị bắt nạt chứ không muốn tạo thêm áp lực cho ba nữa.


“Bỏng chết con đó thằng quỷ nhỏ!”



“Hì hì!” Lâm Dật Phi nhanh chóng nâng tay vuốt vuốt tai mình, vờ như thật sự bị bỏng.



“Nhưng mẹ cũng thắc mắc, tiếng Anh của con khi nào thì lưu loát như vậy? Nhớ lúc con vừa đến, ngay cả lời chào hỏi cũng không biết!”



“Ài, mẹ à, đó là con tìm riêng người ta dạy con, chỉ có hai câu học thuộc làu làu, lấy để dọa người thôi! Nếu hiệu trưởng hỏi con nhiều thêm thì con cũng tiêu đời! Nhưng dù sao thì chẳng phải con đã được xếp đến lớp học tốt nhất rồi sao!” Lâm Dật Phi nói với vẻ mặt đắc ý.



“Thật không hổ là con của mẹ, thông minh!”



“Mẹ, hôm nay mẹ quên chuẩn bị cơm trưa cho con.”



“A đúng thế! Vậy hồi trưa tiểu Phi có đói bụng không!”



“Không sao, các bạn mỗi người cho con ăn một ít nên vẫn còn sống. Ngày mai mẹ làm món nào ngon ngon cho con mang đi đi, để con cho họ nếm thử!”



“Được! Được! Không thành vấn đề!”



Quả nhiên, sáng hôm sau khi Lâm Dật Phi mở hộp cơm ra, thấy bên trong là hai viên thịt sốt cay rồi còn đậu hũ dồn thịt, mang đầy phong vị của Trung Quốc. Lâm Dật Phi cười xấu xa, nhón chân lấy một hũ sa tế từ trong tủ ra, nhỏ vài giọt lên đó.



Thật vất vả mới qua được buổi sáng nhàm chán, đến giờ ăn trưa. Lâm Dật Phi vui vẻ lấy món ăn của mình ra chiêu đãi mọi người.



KK là người hiếu kỳ nhất, dùng nĩa xiên một chút thịt viên bỏ vào miệng, lập tức, phản ứng nằm trong dự đoán của Lâm Dật Phi, KK há to mồm liên tục hít khí, không nói nên lời, phải một hơi uống cạn cả hộp sữa mới có thể miễn cưỡng nói chuyện.