Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 3 : Những ngón tay của cậu thật đẹp
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“A… Là ớt! Ớt của người Trung Quốc các cậu tớ thật không chịu nổi…”
“Xí… mỹ vị nhân gian thế mà không chịu nổi?” Lâm Dật Phi cố ý khiêu khích những đứa trẻ khác, “Các cậu cũng thử một lần không? Không cay giống ớt của Mexico đâu!”
Những đứa trẻ làm sao mà chịu được khiêu khích như thế, vì vậy rất nhanh đã trúng chiêu.
Thấy hơn nửa lớp học vây quanh mình giống như đang vây quanh hàng bán sữa, Lâm Dật Phi vờ tỏ ra vẻ đắc ý đặt hộp cơm xuống trước mặt Chris, thiếu niên lạnh lùng kia dùng ánh mắt như nhìn đồ vật mà nhìn Lâm Dật Phi.
“Trong lớp chỉ còn mình cậu là chưa ăn, muốn thử hay không?” Lâm Dật Phi bày ra vẻ mặt khiêu khích, bộ dáng chắc chắn cậu ăn không được.
“Này… Này…” KK nháy mắt, ra hiệu bảo Lâm Dật Phi trở lại, “Đừng trêu chọc cậu ta!”
“Sao? Không dám?” Lâm Dật Phi khiêu khích, thật ra thì qua một ngày quan sát hôm qua, thấy bữa trưa của Chris rất đơn giản, chỉ có một cái sandwich, ngay cả sữa cũng không có. Lâm Dật Phi biết cuộc sống của Chris cùng mẹ anh rất túng quẫn, có thể đi học được đã là quá miễn cưỡng rồi. Nhưng, một thiếu niên mười một mười hai tuổi sao có thể chỉ dùng một cái sandwich làm bữa trưa thôi chứ.
Giống y như dự đoán của Lâm Dật Phi, Chris ném cho cậu một ánh mắt xem thường.
“Thôi bỏ đi, ngẫm lại thấy cậu cũng không dám ăn.” Lâm Dật Phi biết anh vẫn còn tính trẻ con, không bao giờ chịu thua, lấy chuyện của anh khi khiêu khích Kevin Phil trên sân đấu hồi kiếp trước là nhìn ra ngay.
“Ai bảo tôi không dám?” Chris mạnh tay cầm lấy chiếc đũa trong hộp cơm, cắm thẳng lên viên thịt sốt cay, sau đó bỏ vào miệng ăn nó một cách thong thả, rồi cầm đũa trét lấy trét để vào mặt miếng đậu hũ, “Thế nào? Cậu dám ăn không? Coi chừng bị lây AIDS và giang mai.”
“Cậu cho tớ là đứa ngốc à? Bệnh AIDS và giang mai đâu phải lây qua nước miếng đâu chứ!” Lâm Dật Phi đắc ý gắp miếng đậu hũ bỏ vào miệng, ăn xong còn há to miệng cho Chris nhìn, chứng minh mình thật sự đã nuốt xuống.
Lâm Dật Phi nhướng mày với KK, rồi sau đó chạy đến phía sau Chris.
“Cậu rất thích bức Eyes này sao?” Lâm Dật Phi cười nói, nhưng Chris vẫn không thèm nhìn cậu.
“Nét vẽ phóng khoáng kết hợp cùng gam màu sáng tạo ra một bức tranh đẹp mà không thô tục. Nhưng nó đẹp thì chúng ta chỉ cần đặt trong đầu là được rồi, nếu cậu cứ đứng ngắm mãi thì lát nữa xe đi rồi cậu phải một mình ngồi tàu điện ngầm quay về trường học, giá còn mắc gấp bốn lần ngồi xe trường đó!” Lâm Dật Phi cố ý nói về tiền xe, bởi cậu biết gia cảnh nhà Chris khó khăn nên anh rất để ý đến vấn đề tiền bạc.
Lâm Dật Phi không chờ Chris quay đầu lại đã nhanh chân chạy về phía bọn KK.
Lên xe, KK rốt cuộc cũng có cơ hội ngồi chung với Lâm Dật Phi, mà bên cạnh Chris là tên mập lúc nãy ngồi bên cạnh KK.
Xe chạy thẳng đến công viên, bọn trẻ hưng phấn xuống xe. Ánh mặt trời dịu nhẹ phủ lên tầng cỏ xanh biếc trông tràn trề sức sống. KK lấy miếng vải đã được chuẩn bị từ trước trải lên thảm cỏ. Mọi người đều mang cơm trưa của mình ra chia sẻ với nhau, nhưng khi Lâm Dật Phi mở hộp cơm của mình, mọi người đều run rẩy hồi lâu, mặt trên là một tầng sa tế thật dày, vừa ngửi đã làm người ta cay đến chảy mồ hôi hột.
“Hì hì, các cậu có muốn thử không, đây là món ăn do mẹ tớ đặc chế đấy, bản level up của món thịt gà xào ớt và thịt bò hầm sốt vang!” Mẹ của Lâm Dật Phi biết rất nhiều món cay Tứ Xuyên, lúc đầu khi vừa đến Mỹ cả nhà đều dựa vào số tiền kiếm được của ba, nhưng rất nhanh sau đó mẹ đã tìm được việc làm trong nhà hàng, đều nhờ vào tay nghề giỏi giang này cả đấy.
“Ực…” Tất cả mọi người cứng lưỡi, “Cậu cứ hưởng thụ một mình đi…”
Lâm Dật Phi cười xấu xa, một mình đi đến trước mặt Chris, vẻ mặt đắc ý, “Lần trước không cay được cậu! Là bởi vì đó không phải là món cay chân chính của Tứ Xuyên! Lần này tớ cam đoan cậu nuốt không nổi!”
Chris nhíu mày, dùng ánh mắt như nhìn ruồi bọ mà nhìn Lâm Dật Phi, “Cậu lại muốn thế nào?”
“Tớ muốn thế nào à? Cậu lại đây ăn thử xem?” Lâm Dật Phi lấy một đô la trong túi ra, “Tớ cá một đô la là cậu nuốt không nổi!”