Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 4 : Không phải chúng ta chung nhóm sao

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

Chris tựa như muốn tốc chiến tốc thắng giải quyết tên Lâm Dật Phi đáng ghét này, một tay cầm lấy hộp cơm của Lâm Dật Phi, chưa hết năm phút đã ăn sạch sẽ, còn lật ngược hộp lại chứng minh mình đã ăn sạch, tiếp đến xòe tay ý bảo Lâm Dật Phi đưa một đô la đây.



Lâm Dật Phi tức đến đỏ hết cả mặt, “Cậu chờ đó! Ngày mai sẽ cay chết cậu!”



“Tùy cậu!” Chris nằm xuống nhắm mắt lại giấu đi suy tư trong mắt, tư thế ý bảo đừng quấy rầy tôi nữa.



KK vẫy tay gọi Lâm Dật Phi trở về, sau đó vỗ cái bộp vào đầu cậu nói: “Sao cậu ngốc thế! Cơm trưa đều bị cậu ta ăn sạch rồi!”



“Đúng vậy… còn mất một đô la nữa…” Lâm Dật Phi cố làm ra vẻ mình ngốc quá. Thật ra hiện giờ cậu rất vui, Chris ăn sạch toàn bộ phần cơm trưa của cậu. Từ lâu cậu đã biết mẹ Chris làm công trong một nhà hàng Trung Quốc, buổi tối sẽ mang những món cay Tứ Xuyên về cho Chris ăn, tuy rằng Chris sinh ra ở Mỹ nhưng lại ăn món cay Tứ Xuyên để lớn lên, hộp cơm đầy ớt của mẹ Lâm chỉ là chuyện nhỏ đối với anh mà thôi.



Dùng bất cứ biện pháp nào cũng được, cậu không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Chris, muốn cuộc sống của anh được tốt hơn.



Ngày hôm nay kết thúc với sự thích ý của mọi người, Lâm Dật Phi cũng rất vui, cậu vui vì có thể cùng Chris mười hai tuổi ngồi ăn dưới gốc cây, đây là điều ngay cả mười năm sau cậu cũng chưa từng nghĩ tới.



Ánh mặt trời buổi trưa hơi gắt, nhưng dù có chói thế nào đi nữa cũng không bằng đường kiếm trí mạng khi Chris chém trúng Kevin ở trận chung kết trong thế vận hội Olympic.



Gió nhẹ mơn man, tựa như hô hấp của nhau, rõ ràng cách nhau rất xa rồi lại như thật gần.



Tiết trời ngày càng nóng, Lâm Dật Phi không tài nào ngủ được trong căn phòng nhỏ của mình. Không có điều hòa, bởi vì nếu muốn điều hòa thì phải có tiền, mẹ Lâm xót cậu, mua hai cái quạt nhưng lại sợ cậu cảm lạnh, lúc nào cũng đợi đến lúc Lâm Dật Phi ngủ say liền tắt đi. Chưa đến hai giây sau Lâm Dật Phi đã tỉnh lại, qua đó mở quạt, không khí bắt đầu lưu động, không còn oi bức như cũ nữa.



Trời vừa hửng sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe đạp “linh đinh”, Lâm Dật Phi theo bản năng chồm ra ngoài cửa sổ nhìn, không ngờ người chạy chiếc xe đạp kia lại là Chris. Anh đang chạy dọc hai bên đường để đưa báo. Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng hiểu được vì sao Chris luôn ngủ, bởi vì sáng dậy quá sớm nên anh ngủ không đủ giấc. Lâm Dật Phi dựa vào cửa sổ nhìn, đó là bóng lưng của Chris, gầy yếu nhưng không bao giờ khuất phục, nhìn nó ta không tài nào tưởng tượng ra được tư thế khi thành niên.



Bỗng dưng Chris đổi hướng chạy trở lại, dừng dưới nhà Lâm Dật Phi, anh ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Dật Phi.


“Con đi sao?” Mẹ Lâm nhanh chóng lắc đầu, “Ba con vẫn thường nói trị an ở đây không tốt, sau này có tiền rồi sẽ dọn đến khu khác ở… Nghe cậu lưu học sinh ở dưới lầu kia nói, hai ngày trước ở ngoài ngã tư có bốn năm học sinh bị làm nhục đến chết…”



Chờ đến khi mẹ Lâm quay đầu lại, mới phát giác hộp cơm cùng với Lâm Dật Phi đã biến mất. Nhanh chân chạy đến cửa sổ đã thấy Lâm Dật Phi đứng dưới lầu, cười nói vọng lên: “Mẹ đừng lo, đó là chuyện của đêm hôm khuya khoắt, còn con sẽ trở lại trước hoàng hôn!”



Sau khi Lâm Dật Phi đến xí nghiệp đưa cơm xong liền ngoan ngoãn trở về bằng tàu điện ngầm. Trên đường đi qua một tấm bảng chữ M siêu cấp lớn, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là bãi giữ xe của một khách sạn. Bên ngoài khách sạn có một số người làm công việc đặc biệt phục vụ khách.



Ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời đã lặn, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, nên về sớm một chút, nếu không mẹ sẽ suy nghĩ bậy bạ mất.



Bỗng, một tiếng hét vang lên từ trong khách sạn, một người phụ nữ trẻ tuổi che chở cho một thiếu niên bị đẩy ra, té xuống bậc thang trông rất chật vật.



Hai gã đàn ông mặc đồ trắng đi tới, vẻ mặt khó chịu, đá một cú lên lưng người phụ nữ, “Dẫn theo con mà cũng muốn đi làm! Ngán mày quá!”



Thiếu niên nổi giận, bất chấp người phụ nữ đang kéo mình ở phía sau, lập tức dùng chân đạp một cái, nhưng kẻ đối diện cao to vạm vỡ lập tức đè thiếu niên xuống đất, kéo tóc thiếu niên ra sau, “Ồ? Vừa rồi không nhìn kỹ, tên nhóc này trông cũng đẹp nha!”



Gã lộ ra nụ cười đáng khinh, vươn ngón cái cọ vài đường lên mặt thiếu niên, “Đi nào, mày muốn theo mẹ mày, vậy thì cho mày gia nhập nhé!”



Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt, chuyện gì thế này…



Thiếu niên kia không ngừng đấm đá, người phụ nữ muốn kéo thiếu niên trở về lại bị hai tên đàn ông kia nắm tóc ném sang một bên.



Mọi người chỉ im lặng nhìn tất cả, có người đưa tiền, có người tiếp tục mời chào khách, nếu bây giờ có ai đến giúp bọn họ, vậy sau này đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục làm việc ở đây nữa.



Mà thiếu niên kia không phải ai khác, chính là Chris.