Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 26 : Anh ta thích cậu

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

Ăn xong cơm tối, Lâm Dật Phi lưng đeo ba lô xuống lầu. Lâm ma ma nghĩ bọn Kevin là bạn của con mình nên giảm giá phân nửa. Đội của Kevin chuẩn bị tiếp tục đi dạo phố người Hoa, Ryder dường như rất muốn đi theo Kevin.



Đón một chiếc taxi ở phố người Hoa, Ryder vừa muốn ngồi vào đã bị Kevin tóm lấy, “Ryder, tớ không trở về, cậu vẫn nên tiếp tục đi cùng những bạn khác.”



Ryder giơ hai tay, nhỏ giọng nói, “Được rồi, được rồi, tặng cho cậu thế giới chỉ có hai người.”



Kevin dẫn Lâm Dật Phi đến một câu lạc bộ đấu kiếm, câu lạc bộ này mở cửa đến mười hai giờ đêm, bọn họ còn bốn tiếng để luyện tập.



“Nơi này hình như đắt tiền lắm, là ấn theo giờ mà thu phí đó.” Lâm Dật Phi nhún vai, “Nhưng không đủ lạnh, mỗi lần em mặc trang phục vào là cảm thấy nóng muốn chết.”



Kevin không nói gì, chỉ sờ sờ đầu cậu.



Nếu nói chức quán quân thế giới là một vương miện, vậy thì người đội nó trước Chris chính là Kevin Phil. Nên khi bản thân cùng Kevin Phil đứng đối diện chào nhau, thì tim Lâm Dật Phi đã thịch thịch mà nhảy dựng lên.



“Chuẩn bị tốt chưa, Lâm?” Giọng nói luôn nhu hòa của Kevin trở nên nghiêm túc, cho dù đối thủ của y là một cậu nhóc thì cũng sẽ không có thái độ ngoại lệ nào khác.



“Rồi.”



Vừa trả lời xong, Kevin liền bước tới, Lâm Dật Phi hoảng sợ suýt chút quăng cả mũ.



Kevin vừa tấn công vừa nhắc nhở Lâm Dật Phi, “Ổn định! Ổn định! Tốt! Chính là như vậy!”



Lâm Dật Phi thích ứng rất nhanh, tuy rằng mỗi một kiếm của Kevin Phil đều có trình độ làm mình ứng phó không xong, nhưng may là trước khi trùng sinh Lâm Dật Phi đã có đấu qua với anh ta, có thể đoán được một số đường kiếm tiếp theo của anh ta.



Kevin cũng không dùng hết toàn lực, đường kiếm của y có khuynh hướng dẫn đường cho Lâm Dật Phi hơn. Ngay khi y không ngừng công kích Lâm Dật Phi, nào ngờ thiếu niên bỗng nhiên ngăn chặn kiếm của y, thuận thế đánh lên ngực y. Kevin thầm kinh ngạc, tuy rằng ngăn cản rất thành thạo, nhưng trong lòng lại thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được.



Lâm Dật Phi cũng cảm giác được kiếm của Kevin không có sát khí, lập tức giơ tay lên như muốn khiêu khích đối phương, “Hì hì, anh yên tâm, cho dù em có thảm bại cũng không tới nỗi lòng tự trọng bị tổn thương không gượng dậy nổi. Cứ thể hiện bản lĩnh thật của mình đi.”


Không biết đã qua bao lâu, những cú đánh đá Lâm Dật Phi ngày càng không còn sức, Chris mới buông lỏng cậu ra.



Môi bị đối phương mút mạnh đến run lên, Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt. Anh như cũ nằm trên người Lâm Dật Phi, hơi thở mang tính áp chế và xâm lấn vẫn còn quẩn quanh hai người.



“Cậu… cậu…” Lâm Dật Phi nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ.



“Cậu muốn hỏi tớ vì sao biết Kevin Phil thích cậu?” Giọng nói của Chris trầm trầm, hơi cúi đầu lộ ra chút u buồn.



Lâm Dật Phi chỉ nhìn anh.



“Bởi vì tớ cũng thế.” Nói xong câu đó, Chris đứng dậy đi xuống giường.



Lâm Dật Phi vẫn như cũ không phản ứng.



“Xin đừng chán ghét tớ.” Chris cúi đầu nói, mở cửa phòng Lâm Dật Phi rồi bỏ đi.



Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?



Lâm Dật Phi nâng tay chậm lên môi mình, nơi đó còn lưu lại hơi thở của Chris.



Hơn mười phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng gọi to của Lâm ma ma: “Tiểu Phi! Đã mười hai giờ rồi mà còn không thèm đi tắm nữa hả!”



Lúc này Lâm Dật Phi mới như du hồn đi vào phòng tắm, trong nháy mắt dòng nước xối xuống người, cậu mới hiểu được vừa rồi Chris đã hôn mình…



Thật ra Lâm Dật Phi đã sớm nghĩ đến, trước khi trùng sinh ngài Ozbourn thậm chí ngay cả Kevin cũng đã nói qua rằng Chris thích mình, lúc ấy quá nhiều chuyện xảy ra làm mình không kịp suy nghĩ. Mà hiện tại, tất cả lại đến một lần nữa, Lâm Dật Phi nghĩ mình và anh vẫn còn nhỏ, còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng cậu chẳng ngờ được Chris lại vẫn thích mình.



Nụ hôn kia tuyệt đối không phải là thử nghiệm giữa hai đứa trẻ với nhau, ngược lại nó toát ra mong muốn chiếm giữ mãnh liệt.



Trời ơi… vì sao lại như vậy… Chris chỉ mới mười bốn tuổi thôi mà…