Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 27 : Không thể thỏa hiệp
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
Lâm Dật Phi vốn nghĩ rằng mình và Chris cùng lớn lên, vậy thì quan hệ giữa bọn họ sẽ chỉ thuần túy dừng lại ở tình bạn, nhưng xem ra hiện tại sự thật không như mong muốn.
Hoặc là… mục tiêu đã xác định rồi… vô luận có lặp lại bao nhiêu lần, Chris cũng vẫn sẽ thích Lâm Dật Phi?
Theo bản năng cắn môi mình, Lâm Dật Phi biết mình đã bị Chris dọa rồi, nhưng cậu lại không chút nào chán ghét anh. Nhưng… Chris từ khi nào đã nảy sinh tình cảm này với mình?
Chris về đến nhà, mở cửa phòng mẹ anh, dì Ozbourn tuy luôn nghỉ ngơi rất sớm, nhưng cơn mất ngủ thường xuyên làm nàng cả đêm cũng không ngủ được. Con mình đêm khuya đến tìm khiến nàng có chút ngạc nhiên.
“Sao thế? Chris?” Dì Ozbourn vươn tay về phía Chris, kéo đứa con đang trầm mặc của mình đến bên giường.
“… Dật Phi hẳn sẽ không để ý đến con nữa.” Giọng nói của Chris rất thản nhiên, lại rất trầm thấp.
“Nói mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì?” Dì Ozbourn kéo con mình vào lòng, “Con cùng Lâm cãi nhau ư? Nếu con đã làm sai chuyện gì thì hãy giải thích với cậu bé, mẹ tin Lâm sẽ tha thứ cho con.”
Chris dựa đầu lên vai dì Ozbourn, “Con không làm sai gì cả.”
Dì Ozbourn nhẹ nhàng vỗ vỗ tóc Chris, cười nói, “Con ngốc à, cho dù con không cảm thấy mình làm sai chuyện gì, đôi khi ở trước mắt người luôn để ý thì rất cần phải có sự thỏa hiệp.”
“Nhưng con không thể thỏa hiệp.” Chris nhắm hai mắt lại.
Bởi vì thích một người, nên không thể thỏa hiệp.
Sau đó vài ngày, Lâm Dật Phi một mực chờ đợi, chờ điện thoại của Chris hoặc những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ở phố người Hoa những khi vừa tan học.
“Hắc, tớ nói dạo này cậu và Chris sao thế?” Buổi chiều lúc luyện tập với Katherine, nàng đột nhiên hỏi.
“Cái gì sao?” Lòng Lâm Dật Phi run lên, chẳng lẽ Katherine đã phát hiện ra chuyện gì?
“Sao vậy.”
“Không có gì…” Lâm Dật Phi cười ha ha, bắt đầu đeo bao tay, “Chỉ là lúc nãy mặc hộ cụ, lưng không chuẩn bị tốt mà thôi.”
Chris bước từng bước trở về, nhìn Lâm Dật Phi. Mà Lâm Dật Phi chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, giả vờ sửa lại túi của mình.
“Chuột rút?” Giọng nói của Chris rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Lâm Dật Phi khẽ run.
“… Không có.” Lâm Dật Phi vừa dứt lời, Chris đã kéo cậu ngồi xuống ghế, quỳ một chân xuống trước mặt cậu, đặt bàn chân cậu lên chân còn lại của mình.
“Là chân này phải không?” Thật ra không cần phải hỏi, chỉ cần dựa vào loại cảm giác buộc chặt của cơ thể cũng dễ dàng đoán ra.
“… Đúng.” Khi Chris chạm vào mình, Lâm Dật Phi cảm thấy tim cậu đập đến sắp nhảy ra khỏi ngực.
Chris không nói gì, chỉ im lặng xoa bóp chân Lâm Dật Phi, rất có kỹ xảo mà xoa, đầu ngón tay theo đường cong của chân mà nhẹ nhàng mát xa, “Cho dù cậu bị chuột rút, thì lát nữa thi đấu tớ vẫn sẽ không nhường cậu.”
“Ai… Ai cần cậu nhường chứ!” Lâm Dật Phi rống lên, cơ thể đang buộc chặt ngay tức khắc thả lỏng, trong nháy mắt cậu cảm nhận sâu sắc cơn đau này, khiến cậu không tự giác khom người nắm chặt vai Chris.
Hai tay Chris xoa bóp chân cậu, rốt cuộc cũng hết đau.
“Tớ đi trước.” Nói xong, Chris liền đứng dậy rời đi, cái loại cảm giác xa cách này lần thứ hai đánh úp lại, dường như toàn bộ sự dịu dàng vừa rồi chỉ là lỗi giác mà thôi.
Hít một hơi, sắp xếp lại tâm tình của mình. Vô luận cậu và Chris có quan hệ thế nào đi nữa, thì trên đấu trường chỉ có một loại quan hệ, đó chính là “đối thủ”.
>>Hết chương 27<<
Lời tác giả: Thật ra người rối rắm là Chris, nhưng cho dù hai người có ngăn cách, Chris vẫn quan tâm Lâm Dật Phi nhất.
Mọi người đừng lo nó ngược, ta chỉ là không muốn bọn họ đơn giản như vậy mà có thể đến với nhau thôi, ngay cả chút giãy dụa cũng không có không phải sẽ rất tiện nghi cho họ hay sao?