Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 29 : Nụ hôn khẽ trên mi tâm
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“Được… cám ơn… Trận đấu chiều nay, Katherine phiền cậu giúp tớ nói với ban giám khảo một tiếng… tớ chỉ có thể bỏ cuộc thôi…”
“Không thành vấn đề!”
Cứ thế, Kevin đón một chiếc taxi, cùng Lâm Dật Phi đến bệnh viện Athony.
Trong phòng khám của bệnh viện, hộ sĩ nói với Lâm Dật Phi rằng người bị tai nạn xe nằm ở lầu hai, tình hình đã ổn định. Lâm Dật Phi nhanh chạy lên, lúc mở cửa phòng, đã thấy Lâm mama ngồi bên giường, lại đi vào thêm mấy bước, cũng thấy Lâm papa đang ngồi chỗ kia. Mà người nằm trên giường bó thạch cao lại là Tiểu Dương giao hàng.
“Ba… không có việc gì ư…”
Lâm papa cùng Lâm mama thấy con mình thì lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Dật Phi, sao con tới đây? Ba đâu có việc gì? Người bị thương là Tiểu Dương mà!”
“Nhưng… Mạn Mạn tới tìm con nói ba bị tai nạn xe?”
“Đó là do chú Trần của con sốt ruột nghe nhầm!” Lâm papa giải thích: “Ba vốn ngồi xe của Tiểu Dương cùng hắn chở nhiên liệu nấu ăn, nhưng được nửa đường thì ba xuống xe đi WC, Tiểu Dương ở trên xe. Kết quả một thanh niên chạy xe thể thao bị cái gì đó, đụng vào xe của hắn, lúc ba trở lại thì Tiểu Dương đã ngất rồi, mới nhanh chóng gọi xe cứu thương!”
Lúc này Lâm Dật Phi mới thở ra một hơi, nâng tay nhìn đồng hồ, cậu biết mình cho dù có ngay lập tức chạy về, cũng không kịp trận đấu.
“Ba không sao, Tiểu Dương chỉ bị gãy xương cần tĩnh dưỡng hai tháng thôi, tối nay tiểu Phi con tự ăn cơm nha, ba mẹ phải chiếu cố Tiểu Dương.”
“Dạ… được…” Lâm Dật Phi ngơ ngác quay đầu, lúc ra khỏi phòng bệnh mới phát hiện Kevin còn đứng bên ngoài chờ mình. Sau khi cậu kể hết mọi việc cho Kevin, thì đối phương cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“…Cứ từ bỏ như vậy, thực đáng tiếc.”
“Nhưng cũng không còn cách nào khác…” Lâm Dật Phi xoay người nhìn Kevin, “Nên anh phải bồi thường cho em.”
“Anh? Anh bồi thường em thế nào?” Kevin hứng thú nở nụ cười.
“Đấu với em một trận đến thiên hôn địa ám đi!”
“Không thành vấn đề!”
Rất nhanh, Lâm Dật Phi đã học xong trung học năm nhất. Cả kỳ nghỉ hè, cậu đều cùng Katherine và bọn Mark luyện đấu kiếm hoặc xem băng ghi hình của những trận đấu.
Tuy bọn Katherine luôn cảm thấy kỳ quái Lâm Dật Phi vì sao lại không liên lạc với Chris suốt kỳ nghỉ hè, nhưng thân là bạn bè, họ cũng biết có một số việc tốt nhất không nên nhắc tới.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Trần Mạn Mạn mong Lâm Dật Phi sẽ dẫn nàng đi công viên trò chơi. Nàng lấy hai tấm phiếu đặt trước mặt Lâm Dật Phi, hai tay chấp thành hình chữ thập, khẩn cầu: “Dật Phi ca ca, sắp hết hạn rồi, đây là tiền để dành nửa năm của tớ đó, là phiếu đôi, có thể chơi trò nào cũng được. Hai tấm vé này mất hết một tháng tiền tiêu vặt đó nha!”
Lâm Dật Phi bị nàng nói đến có chút động tâm, vậy nên gọi điện thoại cho bọn Katherine hủy đi buổi luyện tập ngày mai. Mạn Mạn chuẩn bị tốt túi xách, là đồ ăn vặt với nước, hai người liền đón xe buýt xuất phát. Thật ra Lâm Dật Phi cũng thấy áy náy, cả kỳ nghỉ hè đều bên cạnh bọn Katherine, không chút để ý tâm tình của Mạn Mạn.
Đến cửa của công viên trò chơi, nụ cười của Mạn Mạn ngọt đến chết.
“Nắm tay đi, lạc nhau là rất khó tìm đó!”
“Ừm! Chúng ta chơi cái gì trước đây?” Hai người nhìn phiếu, bởi vì là nghỉ hè nên trong công viên có rất nhiều trẻ con, không ít cha mẹ cùng bọn chúng đến, điều này khiến người nhìn thấy có chút hâm mộ.
“Cậu muốn chơi cái gì?” Lâm Dật Phi hỏi nàng.
“Tàu lượn siêu tốc!” Mạn Mạn chạy tới chỗ mấy cái đường ray trên không trung, Lâm Dật Phi chỉ có thể hô “chậm một chút” rồi chạy theo. Xếp hàng khoảng hai mươi phút, lúc bọn họ ngồi lên rồi thắt dây an toàn, thì Mạn Mạn nắm chặt tay Lâm Dật Phi.
“Dật Phi ca ca, sợ.”
“Cậu sợ?” Lâm Dật Phi nở nụ cười xấu xa, “Đã chậm quá rồi.”
Vì thế, cả một quá trình, Mạn Mạn hét thảm, đến khi tàu lộn ngược một vòng, nàng ngoài nắm chặt tay Lâm Dật Phi, thì đã không thể la hét gì nữa… Lâm Dật Phi thì có vẻ thật trấn định, mãi cho đến lúc kết thúc, khi can an toàn chậm rãi nâng lên, Mạn Mạn mới khóc òa.
“Thoạt nhìn từ bên ngoài, nó… không đáng sợ đến vậy…”
Lâm Dật Phi buồn cười kéo Mạn Mạn đi ra, cùng nàng ngồi lên ghế đá, lấy khăn giấy lau nước mắt nàng.
Mà cách đó không xa, có một thiếu niên và một thiếu nữ cũng chuẩn bị lên tàu lượn siêu tốc.
“Chris, sao anh luôn nhìn về hướng kia thế… nhìn cái gì vậy?”