Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 30 : Chúng ta làm hòa đi
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“Không nhìn gì cả.” Thiếu niên thu hồi tầm mắt mình, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói lọi cùng tiếng thét chói tai của những người chơi.
“Vậy ư.” Elizabeth nhìn biểu ca bên cạnh mình. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy anh liền có cảm giác không thể tin được, gương mặt anh tựa như một vương tử mà thượng đế điêu khắc thành. Nhưng anh luôn không nói không cười, chỉ dùng những câu trả lời qua loa ngắn gọn để đáp lại nghi vấn của mình. Dù thế nhưng vẫn không thể ngăn được sự rung động của trái tim mỗi lần nhìn thấy anh, mặc cho đó chỉ là biểu ca của mình. Tàu lượn siêu tốc cũng là một cái cớ, để trong trò chơi cảm giác mạnh này, nàng có thể thêm dũng cảm mà ôm chặt tay anh, nhận lấy chút an ủi.
Lâm Dật Phi lau khô nước mắt của Mạn Mạn, cười nói: “Chơi trò gì thoải mái hơn được không?”
“Ừm.” Mạn Mạn gật đầu, “Cũng may có Dật Phi ca ca, nếu là ba hoặc mẹ, bọn họ sẽ không ai dám dẫn em đi chơi tàu lượn siêu tốc.”
Hai người đi dạo xung quanh, Lâm Dật Phi lấy một ít tiền lẻ, để Mạn Mạn chơi bắn súng hoặc phi tiêu, tuy cuối cùng lấy về chỉ là hai bàn tay trắng.
Chris từ tàu lượn siêu tốc đi xuống nhìn về phía băng ghế đá kia, người ngồi đó đã đổi thành một gia đình gồm hai vợ chồng và một đứa nhỏ.
Elizabeth ôm lấy cánh tay Chris, khóc nức nở, “Chris… Anh không sợ chút nào sao? Em còn nghĩ mình… sẽ chết nữa…”
“Tỷ lệ tử vong của tàu lượn siêu tốc thấp hơn của máy bay.”
Sau đó Elizabeth chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hờ hững của Chris. Nàng luôn muốn cùng Chris làm một chuyện gì đó trong buổi hẹn hò này, đây cũng là ngày cuối cùng nàng ở Washington, bởi vì nghỉ hè sắp hết, nàng phải trở về New York. Vì thế nàng năn nỉ dì Ozbourn để Chris dẫn mình ra ngoài chơi. Chris đã làm, nhưng lại không có chút thương tiếc nào đối với nàng, thậm chí còn không có tới sự quan tâm nào đối với người biểu muội này.
“Chris!” Elizabeth đi nhanh đến, ôm lấy cánh tay Chris.
Lúc này Lâm Dật Phi cùng Trần Mạn Mạn đang đứng bên ngoài đám đông cố gắng rướn cổ cao lên để xem biểu diễn. Không ít người cha bế con mình đặt lên vai họ để nó xem rõ hơn, cũng bởi vì như vậy, nên với chiều cao của Trần Mạn Mạn thì càng khó khăn. Hiện tại đang diễn vở Cô bé lọ lem, một tiết mục cũ rích, nhưng vẫn đủ sức hấp dẫn những cô gái cỡ tuổi Trần Mạn Mạn. Thế nhưng Mạn Mạn đã mười hai tuổi, ba và mẹ đều bận rộn nhiều việc, nên nàng chưa bao giờ có cơ hội xem những buổi biểu diễn như thế này.
“Tớ ôm cậu nào!” Lâm Dật Phi từ phía sau ôm thắt lưng Mạn Mạn, ẵm nàng lên.
Còn Mạn Mạn thì đặt tay lên vai Lâm Dật Phi, cố gắng xem.
“Chr… Chris…” Lâm Dật Phi còn đang ngây ngốc vừa muốn buông tay, đối phương lại nắm chặt tay cậu.
“Thực xin lỗi… tớ cứ nghĩ cậu là Mạn Mạn…”
Cách đó không xa là tiếng thét của Mạn Mạn cùng Elizabeth. Lâm Dật Phi vừa muốn trở lại tìm các nàng, thì Chris đã túm lấy cậu. Một bàn tay bịt miệng Lâm Dật Phi, tay kia ôm sát thắt lưng, hai người ngồi xổm xuống trốn trong một góc tối, nhìn Mạn Mạn cùng Elizabeth gần như là ôm nhau đi qua. Vừa đi vừa gọi tên họ.
Lâm Dật Phi bỗng nhiên không rõ vì sao Chris lại làm như vậy.
“Bởi vì Elizabeth rất phiền.” Chris nhẹ nhàng nói bên tai, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Lâm Dật Phi, khiến cậu không tự chủ được nổi da gà. Tựa như ảo giác, môi Chris khẽ xẹt qua lông mi Lâm Dật Phi, trong nháy mắt hàng nghìn hàng vạn tâm trạng dâng lên tràn đầy cõi lòng.
Cho đến khi Elizabeth cùng Mạn Mạn đi xa, Chris mới buông tay Lâm Dật Phi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, sau khi đã thích ứng với bóng tối, ngay cả lông mi của đối phương Lâm Dật Phi cũng thấy được rõ ràng. Lâm Dật Phi nghiêng mặt đi, hai má lướt qua vành tai Chris. Một khắc kia cậu có thể cảm giác được người đối phương run lên.
“Chris… Chúng ta làm hòa đi…” Lâm Dật Phi nhẹ giọng nới, sau khi nói xong, tim cậu liền như treo giữa không trung.
>>Hết chương 30<<
Lời tác giả: Không ngờ đọc giả lại phi thường chấp nhất mà muốn đánh Lâm Dật Phi, ta cũng muốn nói ra những quan điểm của mình. Ta muốn công bằng mà thảo luận một chút với mọi người, đừng thay đổi những ý tưởng của ta, đây thuần túy chỉ là lập trường của riêng ta mà thôi.
Đầu tiên, chúng ta có thể khẳng định những trả giá của Lâm Dật Phi đối với Chris, từ nhỏ cho đến khi Chris trở về nhà Ozbourn đều là Lâm Dật Phi lo nghĩ chu đáo làm tất cả vì Chris, điều này chúng ta không thể bỏ qua, trong khoảng thời gian này tiểu Lâm của chúng ta đã trải qua không dễ dàng.
Lại nữa, vấn đề thái độ của Lâm Dật Phi. Thái độ của cậu rất mạnh mẽ và rõ ràng. Cậu không trốn tránh Chris mà là chính anh đang nghĩ rằng cậu không để ý anh, không thể để tiểu Lâm bỗng nhiên chạy tới túm lấy cổ áo anh mà nói những chuyện tiểu Lâm còn đang mơ hồ. Có một người nào đó cũng đã nói dù có YES đi nữa cũng phải xem xét đến kết quả phía sau, vậy ngươi có thật sự cho tiểu Lâm con đường sống không, tâm tư của ngươi lúc này chẳng phải giống với tiểu Chris buộc Lâm Dật Phi phải nói ra một đáp án hay sao? Chuyện này không phải là một tội ác. Cho dù tiểu Lâm nói tớ chưa nghĩ tới chuyện đó mà muốn tiếp tục cùng Chris làm bạn thì Chris có đồng ý không? Hãy lí tưởng hóa đi. Trên thế giới này phương pháp xử lý tốt nhất không phải là làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, mà là phải để lại một con đường sống cho cả mình và đối phương để cả hai có thể quay đầu. Vô luận tiểu Lâm có nói gì đi nữa, vô luận là YES or NO, thì vẫn là trung lập, Chris sẽ không có đường để quay đầu.
Nếu có ai còn muốn thảo luận vấn đề này nữa, ta rất hoan nghênh. Bất quá chúng ta ai cũng đừng chấp nhất chuyện mà người khác không cho là đúng, chấp nhất quá chỉ hại người hại mình.
Được rồi, chương sau sẽ là một tin vui đối với những người đang rối rắm với chuyện này. Không xem sẽ hối hận, ha ha!