Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 35 : Hôn cánh cửa buồng vệ sinh
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“A… xin lỗi.”
Lực độ cùng ôn độ của ngón tay đối phương rõ ràng như thế.
“Không sao.” Giọng nói của Chris lạnh nhạt, lại ẩn chút dịu dàng.
Sau khi nói chuyện thêm mấy câu, đèn trên trần nhà bỗng tắt, phim đã bắt đầu chiếu.
Trong phim, một bé trai đang đạp xe đạp chở bé gái chạy trên con đường nhỏ, ven đường là một vài quán cà phê, cùng mấy cửa tiệm tạp hóa.
Bé trai nhận phát báo, sáng nào cũng dậy sớm đi phát báo, mà bé gái thì ngồi trên yên sau, hai người cùng trò chuyện, bé trai sẽ dừng xe trước cửa nhà để bé gái đi tới nhét chúng vào các khe cửa, ánh ban mai cứ thế chiếu rọi bóng dáng của họ.
Lâm Dật Phi nghiêng mặt nhìn Chris, đối phương chăm chú xem, dường như cảnh tượng này không gợi lên cho anh chút suy nghĩ nào.
Sự thật chứng minh bộ phim nhẹ nhàng này không thích hợp với Elizabeth, hai mươi phút sau, nàng đã thành công ngồi ngủ gục trên ghế.
Phim vẫn đang chiếu. Có một buổi biểu diễn được tổ chức, hai người trèo lên cây xem các màn biểu diễn này, đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Bé gái rơi từ trên cây xuống, ống kính xoay tròn khiến tim người xem phải giật thót lên.
Lâm Dật Phi chợt cảm giác có người đặt tay lên tay mình, tựa như bản năng, đến lúc cậu nhận ra thì nó đã nhanh chóng luồn vào khe hở giữa các ngón tay cậu. Một khắc kia, tim Lâm Dật Phi như ngừng đập, thật giống như bé trai đang ôm lấy bé gái cùng nhau rơi xuống cành cây đó. Nó vì bảo vệ cho cô bé, mà chân bị gãy. Cô bé khóc, nó chỉ nhíu mày ngồi dưới đất không ngừng an ủi cô bé, “Không có việc gì đâu.”
Ngay lúc này, Mạn Mạn không cẩn thận làm đổ nước ngọt, vừa lúc đổ lên quần Lâm Dật Phi.
Mạn Mạn vừa định nói xin lỗi, Lâm Dật Phi đã làm một hành động bảo nàng chớ lên tiếng, “Tớ đi nhà vệ sinh, rất nhanh sẽ trở lại.”
Cậu ngồi dậy, lúc đi qua mặt Chris, không biết có phải do quá khẩn trương hay không mà lại vấp trúng đôi chân đang để ra ngoài của đối phương, thế là lập tức ngã lên người Chris. Cậu hoảng hồn muốn đứng dậy, bàn tay đối phương đã đỡ thắt lưng cậu, vững vàng nâng cậu lên.
“Cám ơn.” Lâm Dật Phi nhẹ giọng nói, xoay người nhìn đôi mắt đang phát sáng trong bóng đêm.
“Không cần.”
Chris thắng Andrew hai kiếm. Katherine cảm thán, trận đấu của hai người kia khẩn trương đến nỗi giống trận chung kết vậy.
Lâm Dật Phi nhìn Chris cùng Andrew đang bắt tay nhau, cậu hiểu rằng người nào thua Chris hai kiếm, chứng tỏ trình độ của người đó cũng rất cao.
Mà lúc này, Elizabeth đã vui vẻ đi tới.
“Chào, Lâm.”
“Chào em, hôm nay đến xem trận đấu của Chris?”
“Đúng vậy, đương nhiên cũng vì muốn đưa cái này.” Elizabeth đưa hai tấm thiệp màu đỏ cho Lâm Dật Phi, “Thứ năm tuần này là sinh nhật của em, tổ chức tại nhà Ozbourn, em rất mong anh có thể tới dự. Anh có thể dẫn theo Mạn Mạn, em biết hai người lúc nào cũng như hình với bóng.”
Katherine bên cạnh không có ấn tượng tốt với Katherine, “Nga, em không biết người cùng Lâm như hình với bóng thật ra là chị sao?”
Elizabeth tự động xem nhẹ câu hỏi đó, “Nhớ phải tới đó nha.”
“Nga…” Lâm Dật Phi ngẩn người, đi tới nhà Ozbourn đồng nghĩa với việc đi gặp Chris…
Mạn Mạn đi đến chỗ Lâm Dật Phi, nhìn tấm thiệp mời kia, “Chúng ta có cần chuẩn bị quà cho em ấy không?”
“Em ấy không phải là đại tiểu thư hay sao?” Lâm Dật Phi lắc đầu, “Những thứ mà em ấy thích không phải thứ chúng ta đủ sức mua tặng đâu.”
Nhưng hôm đó, Mạn Mạn và Lâm Dật Phi vẫn mua một sợi dây chuyền tặng Elizabeth, mặt dây chuyền là một viên thủy tinh nhỏ, tuy rằng nó rất bình thường so với những món trang sức của Elizabeth, nhưng cũng thực tinh xảo. Ăn tiệc ở nhà Ozbourn, khó tránh khỏi việc gặp Chris. Mạn Mạn ăn mặc thật kỹ, nàng còn bảo mẹ trang điểm giúp mình, Lâm Dật Phi vừa dựa cửa vừa nói với nàng: “Thứ đó không hợp với cậu.”
Vốn Lâm Dật Phi còn buồn bực không biết nên đến nhà Ozbourn bằng phương tiện nào, không ngờ George đã lái xe đậu dưới lầu Trần Lâm Ký.
“A, George, cháu không ngờ bác sẽ tới đó.” Lâm Dật Phi vừa kinh ngạc mở cửa xe vừa hỏi, “Là Chris bảo bác tới sao?”
“Cháu là đang nói tới cậu thiếu gia không biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình ư?” George mỉm cười, “Bác chỉ suy đoán ý nghĩ của thiếu gia, sau đó tới đón các cháu mà thôi. Tiệc được tổ chức vào buổi tối, sao có thể để các cháu một mình đi tới đó chứ?”
Lâm Dật Phi nở nụ cười, mình luôn không có ấn tượng tốt với George, bởi vị quản gia này đã từng giấu hết tất cả thư mà mình gửi cho Chris, cũng giấu đi địa chỉ nhà cậu sau khi chuyển nhà. Hơn nữa ông ta nói chuyện ngắn gọn, nghe thiếu tình cảm hệt như một cỗ máy. Nhưng hiện tại, Lâm Dật Phi biết George thật sự rất quan tâm tới Chris.