Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 36 : Nguy hiểm và kích thích là hai chuyện khác nhau

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

Vào cửa nhà Ozbourn, George cực kỳ săn sóc giúp hai người đẩy cửa, nhà Ozbourn luôn luôn yên lặng nay trở nên rất náo nhiệt. Chung quanh phòng khách là những trái bong bóng màu hồng. Có không ít khách đã tới, đang cười nói uống nước. Mà Elizabeth thì mặc một cái đầm màu trắng xòe, từ xa thoạt nhìn như một nàng công chúa.



Mạn Mạn lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, “Lệ Tư, em thật xinh đẹp.”



“Cảm ơn.” Elizabeth được người khác khen, cằm hơi hất lên, như một con chim công nhỏ. Nàng nhận quà từ Lâm Dật Phi và Mạn Mạn, sau khi mở ra thì nở nụ cười, “Cảm ơn.”



Không hổ là con của gia đình quý tộc, nụ cười kia khiến người khác không thể phân rõ đó là vì lễ phép hay vì thích quà mà họ tặng.



Lâm Dật Phi nhìn quanh, nhưng không thấy Chris đâu. Ngẫm lại, anh không thích nơi náo nhiệt, có lẽ đang một mình trong phòng. Điều này làm cho Lâm Dật Phi cảm thấy mất mác trong lòng.



Mọi người đồng loạt nâng ly chúc Elizabeth sinh nhật vui vẻ, sau khi thổi nến, cắt bánh kem. Trong đám người ở đây, Lâm Dật Phi chỉ quen Mạn Mạn. Chỗ này phần lớn là học sinh trường Griffith, vẻ mặt khi nhìn bọn họ rất xem thường.



“Chào, Lâm.” Có người vỗ nhẹ lên vai Lâm Dật Phi.



“Andrew!”



Đối phương nở nụ cười thân sĩ nhưng không ngụy tạo, “Ngày mốt chính là ngày cùng trường của các cậu đấu kiếm, hôm nay đã gặp cậu, là muốn khiến chúng tớ đỏ mắt hay sao?”



Lâm Dật Phi mỉm cười.



Andrew ghé sát vào tai cậu. “Tớ cảm thấy nơi này không hợp với các cậu.”



Đúng thế, một đám học sinh kiêu ngạo của trường Griffith vừa ăn bánh kem, vừa nói về những chuyện cực kỳ cao sang, ví như cha mẹ nhà ai vừa mua biệt thự, cha mẹ nhà ai vừa mua một con ngựa tốt của New Zealand…



“Đúng là không thích hợp với bọn tớ.” Lâm Dật Phi gật đầu.



“Vậy chúng ta cùng đến phòng đấu kiếm cậu thấy thế nào?” Andrew nhìn Lâm Dật Phi, ý cười nơi khóe môi mang theo vài phần dụ dỗ.



“Được!” Lâm Dật Phi suy nghĩ chốc lát, nhìn về phía Elizabeth, “Nhưng chẳng lẽ chúng ta ném nhân vật chính của ngày hôm nay sang một bên?”



“Cậu ấy được nhiều người vây quanh như vậy, sẽ không để ý tới chúng ta đâu.” Andrew nhìn thoáng qua Mạn Mạn đang xấu hổ ngồi đó uống nước, “Cậu có thể dẫn theo bạn gái cậu, để cậu ấy làm trọng tài cho chúng ta.”


“Không sao, tớ cho phép cậu vào phòng tắm rửa chân rồi mới làm!” Còn Elizabeth thì trưng ra vẻ mặt sợ thiên hạ không loạn.



Cuối cùng, Mạn Mạn cũng bị bắt. Điều này khiến tất cả mọi người phải nhìn qua, trong mắt đều là nỗi chờ mong được nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô gái người Trung Quốc này.



Mạn Mạn hít sâu một hơi, đi tới cái hộp thứ hai, bốc trúng tờ giấy viết “Từ tay vịn cầu thang mà trượt xuống”, lập tức mở to hai mắt, cầu thang của nhà Ozbourn rất dài, tuy không có nhiều chỗ uốn cong, nhưng một cô gái như nàng…



Nàng buồn bã nhìn mọi người xung quanh, Elizabeth vẫn vui vẻ như trước nói, “Nhanh lên! Nhìn xem ai sẽ cùng chị trượt nào!”



“Không thể làm thế được, rất nguy hiểm…”



“Chị sợ cái gì, dù sao cũng có người cùng chị trượt mà.” Elizabeth lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn với Mạn Mạn nhát gan, “Nhanh bốc đi!”



Mạn Mạn bị mọi người nhìn, chỉ có thể bốc tờ giấy trong cái hộp thứ ba ra, sau đó chậm rãi nhìn về phía Lâm Dật Phi, “Dật Phi ca ca, là anh…”



“Hả? Sao lại trùng hợp vậy chứ?” Elizabeth giật tờ giấy nhìn, “Thật sự đó nha! Vậy cũng tốt! Lâm sẽ bảo vệ chị!”



Thật ra, Lâm Dật Phi biết khi Mạn Mạn bốc trúng tên mình, trong lòng đã thở nhẹ ra một hơi.



“Đi thôi, Mạn Mạn.” Lâm Dật Phi nắm tay nàng, hôm nay nếu họ không trượt, e là Elizabeth sẽ không bỏ qua cho họ, “Tớ thường hay trượt mà, tớ dẫn cậu đi.”



Mạn Mạn gật đầu, tuy rằng sợ nhưng hơn tất cả, Lâm Dật Phi khiến nàng có cảm giác an tâm.



“Không được.” Chris thấp giọng nói.



Mọi người khó hiểu, quay đầu lại nhìn.



“Chris? Vì sao không được?” Elizabeth hỏi.



“Bởi vì rất nguy hiểm.” Chris lạnh lùng nói.



“Hôm nay là sinh nhật của em, em chỉ muốn kích thích một tí mà thôi!”



“Kích thích và nguy hiểm là hai chuyện khác nhau.” Chris nhìn Elizabeth, giọng nói càng thêm trầm thấp.