Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 39 :

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

“Ngay cả tao cũng suýt bị mày hù. Mày không sợ hai tụi tao sẽ giết con tin ngay bây giờ sao?”



“Sau khi tụi bây giết con tin, chủ của tụi bây sẽ gọi một cuộc điện thoại nặc danh cho cảnh sát, nói hai người tụi bây là ai. Sau đó án tù chung thân sẽ đợi tụi bây, a, không biết hai tụi bây có chịu án tử hình không đây.”



“Vậy thiếu gia nhà Ozbourn có ý kiến gì?”



“Ý kiến của tao là chúng ta nên hợp tác. Dù sao tiền của nhà Ozbourn là tụi bây lấy, không bằng nghĩ lại nên làm thế nào để bắt lại người đã thuê tụi bây.”



“Hợp tác thế nào?”



“Phản lại chủ của tụi bây. Phải biết rằng hắn thuê tụi bây, nên nếu tụi bây ra giá, hắn ta cũng không thể đá tụi bây từ phía sau.”



Hai tên bắt cóc nhìn nhau trao đổi.



“Tụi bây có thể dò xét chủ mình, xem hắn có chịu cho tụi bây địa chỉ tới lấy tiền chuộc hay không.” Chris nghiêng đầu như đang suy nghĩ, “Hay tụi bây hãy hỏi là con tin bị bệnh, có cần đi mua thuốc hay không. Tao cá đối phương sẽ bảo tụi bây ngoan ngoãn canh giữ con tin, con tin bệnh chết càng tốt, vậy tụi bây không cần giết nó, nếu tao chết, tất cả tội danh sẽ đổ hết lên đầu tụi bây.”



Quả nhiên, một trong hai tên bắt cóc gọi điện thoại, vẫn dùng tiếng Ả Rập để nói chuyện, nói thật lâu. Mà tâm tình bọn bắt cóc cũng bắt đầu kích động, đương nhiên cuối cùng vẫn bị đối phương nói cho qua.



“Thế nào?” Tên bắt cóc kia không chịu được đi qua hỏi.



“Hắn muốn chúng ta chờ.”



“Mẹ nó, sao có thể kéo dài được nữa!”



Hai người dùng tiếng Ả Rập nói chuyện nửa ngày, Chris vẫn dựa vào tường, anh biết hai tên này đã dao động.



Qua thật lâu, một trong hai tên mở miệng hỏi Chris, “Nếu tụi tao tự đặt ra số tiền, chuyện này sẽ kết thúc thế nào?”



“Rất đơn giản, hắn sẽ không báo cảnh sát, vì báo cảnh sát sẽ bại lộ thân phận của hắn. Nên tụi bây chắc chắn có thể lấy được tiền. Chờ đến khi tụi bây có tiền rồi, nhắn một tin ngắn cho ba tao, để ba tao tới đón tao. Tao chưa thấy qua mặt tụi bây, nên không có gì lo lắng cả.”



“Nhưng hắn sẽ tìm người khác liên lạc với tụi tao, tụi tao không biết người đó là ai?”



“Hắn chính là đã chắc chắn điểm đó nên mới hẹn tụi bây không phải sao?” Khóe môi Chris vẫn nhếch, “Nhưng tao biết hắn là ai. Tụi bây chỉ cần nói nếu hắn không nói ra số tiền chuộc, thì tụi bây sẽ tự trả tao về nhà Ozbourn, rồi sẽ bắt đi đứa con gái như minh tinh điện ảnh của hắn.”



“Đứa con gái như minh tinh điện ảnh?”


“Tôi đang nói hai tên ngu ngốc kia, bọn chúng dám đánh Dật Phi.”



Ozbourn tiên sinh ngẩn người, “Nếu con muốn, ba cũng không có ý kiến.”



“Tốt nhất là tìm một luật sự xấu, để hai người bọn chúng vĩnh viễn sống trong tù.”



“… Ba cho tới bây giờ mới biết ‘xấu’ cũng có thể dùng làm từ ca ngợi.”



Đi ra từ đồn cảnh sát, Chris lập tức đến thẳng bệnh viện.



Lúc anh bước tới cửa phòng bệnh, thì dừng lại. Trên hành lang ngẫu nhiên có y tá đẩy xe qua, nàng liếc mắt nhìn Chris nghi ngờ vì sao đứa nhỏ này đứng đó mà không đẩy cửa vào.



“Mẹ, có tin tức của Chris không vậy?”



“Ozbourn tiên sinh nói, nếu có tin tức về Chris thì sẽ báo cho con đầu tiên.”



“Mẹ, mẹ có xem ti vi không thế… 48 tiếng là thời gian hoàng kim để giải cứu con tin, bây giờ đã sắp 72 tiếng trôi qua rồi…” Giọng nói của Lâm Dật Phi khiến dây thần kinh Chris run lên.



Cửa bị đẩy ra, Chris đứng trước cửa, “Tớ đã trở về.”



Lâm Dật Phi dựa vào đầu giường, nhìn Chris đang khẽ nhếch môi, thật lâu sau mới thốt lên, “Chris…”



“Cậu là đứa ngốc à? Lúc tớ bảo cậu chạy sao lại không chạy?” Chris chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Dật Phi, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải bị bó bột của cậu.



“Cậu có thể đừng nhìn cái tay bó bột đó của tớ nữa được không? Cậu sắp nhìn tới nó thủng lỗ rồi.” Lâm Dật Phi nhìn Chris, “Tớ có thể chạm vào cậu một chút không? Tớ đã chờ suốt hai ngày mấy rồi, nhưng vẫn không nghe được tin tức nào về cậu. Bây giờ cậu lại xuất hiện trước mặt tớ, tớ nghi ngờ có phải do mình uống thuốc an thần, nên tớ đang nằm mơ.”



Chris chậm rãi đi tới, ngồi bên giường Lâm Dật Phi.



“Hai con trò chuyện đi, mẹ về chuẩn bị cơm chiều, tiểu Phi muốn ăn sư tử đầu.” Lâm mama cười đứng lên, vỗ vỗ vai Chris, “Con không có gì thật tốt quá, tiểu Phi không ngừng lo lắng cho con đó, dì cũng thực lo lắng.”



“Cám ơn dì.”



Sau khi Lâm mama rời khỏi, phòng bệnh khôi phục lại sự yên lặng.



“Cậu nói cậu muốn chạm vào tớ một chút, xem có phải mình đang nằm mơ hay không.” Chris cúi đầu hỏi.