Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 40 : Mở ra xem đi

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

“Ừm.” Lâm Dật Phi nâng tay trái chạm vào má anh, Chris chậm rãi cúi đầu nhắm mắt lại, nghiêng nghiêng khuôn mặt để cảm nhận độ ấm trên ngón tay cậu.



Ngay trong chớp mắt, Lâm Dật Phi bỗng nhiên nhéo mạnh, Chris thốt ra một tiếng kêu trầm thấp, “A…”



Anh khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy sự ngây thơ trong mắt Lâm Dật Phi.



“Cậu cảm thấy đau đúng không? Đúng không?” Lâm Dật Phi mỉm cười, như một đứa nhỏ, “Nó chứng minh tớ không nằm mơ! Cậu thật sự đã trở lại!”



Chris nhìn tay và chân bó bột của Lâm Dật Phi, thật lâu sau mới hỏi, “Có đau không? Lúc bị tên kia đánh.”



“Không có cảm giác.” Lâm Dật Phi cúi đầu, “Vào bệnh viên mới thấy đau.”



“Sau này đừng làm chuyện như thế nữa.”



“Biết rồi. Tớ tin cậu sẽ không hy vọng mình lại bị ‘bắt cóc’. Làm con gia đình có tiền cũng không phải chuyện tốt.” Lâm Dật Phi nhìn Chris, “A… tớ tin tớ có thể tham gia trận đấu năm sau của mình.”



“Ừm.” Chris gật đầu.



“Lúc ấy tớ sẽ tham gia thi đấu cá nhân.” Lâm Dật Phi dừng một chút, “Cậu nói đúng, tớ thật sự từng có ý muốn trốn tránh cậu.”



Chris im lặng nhìn Lâm Dật Phi.



“Bây giờ tớ không làm thế nữa. Tớ sẽ nhìn thẳng vào cậu.” Lâm Dật Phi cười, “Chris, trận đấu năm sau, cậu rửa sạch cổ chờ tớ đi.”



“Dật Phi, cậu không nên như vậy.” Chris chậm rãi mở miệng.



“Sao thế?” Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi, “Tớ không nên làm sao?”



“Cậu không nên dùng vẻ mặt như vậy để nói chuyện với tớ.” Chris xoay người ra cửa, “Tớ sẽ không thể nào buông tay.”



“Vì sao cậu phải buông tay? Chúng ta là bạn thân của nhau mà.”


Tuy nói như thế, nhưng Lâm Dật Phi có cảm giác mình bị Chris ném đi.



“Cậu nhất định phải trở về.” Câu nói sau đó là Lâm Dật Phi nói cho chính cậu nghe.



Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không biết nên nói gì với nhau.



“Tớ không thích vẻ mặt lạnh nhạt của cậu mỗi lần chúng ta xa nhau, nó làm tớ cảm thấy với cậu tớ không quan trọng.” Giọng nói của Chris trầm thấp.



“Tớ có một món quà chia tay muốn tặng cho cậu, đi theo tớ.” Lâm Dật Phi nở nụ cười, kéo Chris bước nhanh trên hành lang.



Đẩy xe đạp mình ra, Lâm Dật Phi vỗ vỗ yên sau xe: “Lên đi, tớ chở cậu.”



“Cậu muốn về Trần Lâm Kí ư?”



“Đúng vậy.”



“Tớ chở cho.” Chris bước ngược lên, vỗ vỗ yên sau xe, “Lên đi.”



Lâm Dật Phi cười, cậu đã lâu rồi không ngồi cùng xe đạp với Chris. Hai năm gần đây, Chris trở về nhà Ozbourn, đều ngồi xe hơi có rèm che, dù vậy bây giờ chạy xe vẫn thuần thục như trước.



Lâm Dật Phi ngồi trên yên sau, nghĩ mình và cậu ấy sắp có khoảng thời gian dài không gặp mặt, liền cảm thấy buồn bực.



Thật ra nhân sinh là phân phân hợp hợp, gặp nhau rồi xa nhau là chuyện thường.



Hai bên đường là dòng người vội vàng đi đi về về, xe ngẫu nhiên sẽ vang lên tiếng kèn, quán cà phê ngoài trời vẫn tràn ngập mùi thơm.



Lâm Dật Phi vươn tay ôm Chris, tựa đầu lên lưng anh, như hình ảnh trong bộ phim kia.



Đến Trần Lâm Kí, Lâm Dật Phi và Chris cùng đi lên lầu.



Chris ngồi bên giường Lâm Dật Phi, nhìn cậu lấy một cái hộp từ trong ngăn tủ ra rồi đi đến.



“Mở ra xem đi.” Khóe môi Lâm Dật Phi nhếch lên đầy vẻ đắc ý.