Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 47 : Gặp lại Kevin
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“Ở đây chị còn một loại hàng mới. Có muốn xem thử không?” Nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi.
“Không cần…”
Lâm Dật Phi còn chưa nói xong, Chris đã hỏi, “Có sợi dây nào thích hợp để đeo nó lên cổ không?”
“Đương nhiên là có.” Nhân viên cửa hàng lập tức lấy ra hơn mười dây chuyền trang sức bạch kim dành cho nam.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Dật Phi kéo áo Chris, đối phương vẫn không nhúc nhích. Có một số khách hàng nhịn không được liếc mắt nhìn sang hai vị thiếu niên.
“Lấy cái này đi.” Chris chỉ một trong số chúng.
“Có cần chị giúp em bao lại không?”
“Không cần, trực tiếp đeo.”
Khi Chris ký hóa đơn thanh toán, Lâm Dật Phi thật sự không nhịn được nữa, một tay đè lại, một tay chống eo, “Nếu cậu còn làm bậy, tớ sẽ không thèm để ý cậu nữa.”
Chris cầm bàn tay vươn ra của Lâm Dật Phi, đặt bên môi, sau đó không chút để ý ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng mà nhanh chóng ký tên mình lên đó.
Lâm Dật Phi thật sự hỏng rồi.
Đặc biệt khi Chris chuẩn bị đeo dây chuyền cho cậu, cậu lập tức chạy ra khỏi cửa hàng.
Chris bật người đuổi theo, kéo cậu lại, “Vì sao lại tức giận?”
“Tớ… tớ chỉ là cảm thấy cậu dùng tiền của nhà Ozbourn để mua thứ quý giá như vậy cho tớ thì… có ý nghĩa gì chứ?” Lâm Dật Phi bất đắc dĩ nhìn anh.
“Đương nhiên có ý nghĩa.” Chris chấp nhất đeo dây chuyền cho Lâm Dật Phi, “Thứ nhất, tiền mua nhẫn và dây chuyền là của tớ, không liên quan gì đến nhà Ozbourn. Thứ hai, tớ chỉ muốn tặng quà cho cậu, để những lúc không có tớ ở bên cậu cũng vẫn nhớ đến tớ.”
Lâm Dật Phi nhìn anh, không thể tức giận được nữa.
“Trời ơi, nếu để người khác trông thấy trên cổ tớ đeo một chiếc nhẫn, thì sẽ nói cái gì?” Lâm Dật Phi thở dài.
Chris lay lay vai cậu: “Dật Phi, dậy nào. Hôm nay chúng ta đi tham quan một ít danh lam thắng cảnh.”
“Ưm… ưm…” Lâm Dật Phi vẫn nhắm mắt.
Chris vươn tay kéo quần Lâm Dật Phi xuống, hôn lên phần xương bên dưới của cậu.
Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy hơi ngứa, đẩy đẩy đầu Chris ra.
Sau đó, khi cậu cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt lướt qua đùi mình, lập tức tỉnh hẳn, ầm một cái, đứng trên giường kinh hoảng đè lại quần của mình.
“Cậu… cậu chạm… chạm bậy chỗ nào của tớ đó!”
Khuôn mặt Lâm Dật Phi đỏ bừng.
“Ai bảo cậu không dậy.” Vẻ mặt Chris không chút thay đổi đi vào phòng tắm, giúp cậu trét kem đánh răng.
“Tớ cảnh cáo cậu! Cậu mà dám làm chuyện như vậy nữa tớ bẻ gãy cổ cậu.”
“Được.”
Một tiếng đáp trả kia nghe thế nào cũng không thấy nghiêm túc, dù sao thì có ai mà tin Lâm Dật Phi sẽ thật sự bẻ gãy cổ Chris chứ.
Hôm nay, hai người chơi đến thật vui vẻ, cuối cùng Lâm Dật Phi cũng hiểu được tác dụng quan trọng nhất khi George đi theo họ là chụp ảnh. Cái gì mà nhà thờ Westminster rồi tháp Luân Đôn đều khiến người ta hiểu được hết văn hóa của Anh quốc.
Lúc chấm dứt cuộc hành trình tham quan, George còn rất nghiêm túc nói với Chris: “Thiếu gia, những bức ảnh cậu chụp hôm nay còn nhiều hơn từ trước đến giờ gộp lại.”
Tối đến, Lâm Dật Phi nằm trên giường, cùng Chris xem lại mấy tấm ảnh.
“Ha ha, tấm này nhìn Chris cậu mắc cười quá!”
Trong ảnh là hai người đang dựa vào nhau, trên đầu là một con bồ câu trắng đang vẫy cánh, có mấy sợi lông chim suýt chút nữa đã rơi vào miệng họ.
“Tớ thấy rất đẹp, tựa như thiên sứ đang chúc phúc chúng ta.”
Chris nói xong, Lâm Dật Phi dùng đôi mắt kỳ quái nhìn anh: “Cậu không bị gì chứ? Ăn lông chim đến nỗi não bị phá rồi à? Lời nói buồn nôn như vậy Chris sẽ không bao giờ nói ra.”