Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 48 : Sóng triều của thời đại
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
Chris không trả lời cậu, chỉ cầm máy chụp hình tiếp tục xem ảnh.
Trong ảnh Lâm Dật Phi cười rất tươi.
Tối hôm nay hai người đều ngủ sớm, bởi vì mai là ngày quan trọng nhất trong chuyến đi Luân Đôn lần này của họ, trận chung kết của giải bội kiếm thế vận hội.
Sân đấu ở trung tâm của công viên quốc gia, Lâm Dật Phi và Chris đến trước nửa tiếng để chiếm chỗ ngồi. Ozbourn tiên sinh đã chuẩn bị rất chu đáo, chỗ ngồi là nơi cách sân gần nhất, ngoài giới truyền thông, chỉ sợ góc độ xem trận đấu tốt nhất là chỗ ngồi của hai người bọn họ.
George đã chuẩn bị tốt máy quay, cũng may có hắn, nên Lâm Dật Phi và Chris mới có thể chuyên tâm theo dõi trận đấu.
Kevin Phil được xưng là thân sĩ đấu bội kiếm của Anh quốc, nhưng Lâm Dật Phi biết sau trận chiến này hắn sẽ được xưng là “Vinh quang của giới đấu kiếm Anh quốc”.
Hắn mặc hộ cụ đi ra, bước đi tao nhã bình tĩnh. Giới truyền thông bắt đầu tách tách chụp ảnh.
Hơi chú ý một chút, hắn liền trông thấy Lâm Dật Phi. Trận đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu, Kevin còn mấy phút tự do. Hắn đi tới trước mặt Lâm Dật Phi và Chris, mỉm cười.
“Thật không ngờ chỗ ngồi của hai người lại gần như vậy.” Kevin vươn tay vuốt ve mũi kiếm của mình, “Anh phải phát huy hết sức rồi, nếu không sẽ bị cả hai xem thường.”
“Anh vốn đã khiến chúng em hâm mộ rồi.” Lâm Dật Phi cười nói.
Ngón tay Kevin lại chạm nhẹ lên chóp mũi Lâm Dật Phi: “Mở to mắt mà nhìn trận đấu này. Đấu kiếm không có mặt trời nào luôn giữ vững không rớt xuống, hôm nay anh muốn người kia rời khỏi vương tọa.”
Lâm Dật Phi vuốt mũi, nhìn theo bóng dáng Kevin.
“Thật tự tin.”
Chris nhướng mày.
Đối thủ của Kevin cũng bước ra, Marcel là người Đức, phong cách đấu kiếm của hắn mang theo sự nghiêm túc cẩn thận, một phong cách chiến đấu nổi tiếng của người Đức, nhưng công kích cũng rất đủ tốc độ và sức mạnh. Hắn là quán quân của bội kiếm thế vận hội Olympic lần trước, từng đoạt hai lần quán quân và một lần á quân của thế vận hội.
Sau hai giây yên tĩnh, trong Đấu Kiếm Quán tràn ngập tiếng vỗ tay.
Lâm Dật Phi cũng liều mạng vỗ tay.
Kevin cởi mặt nạ xuống, rất có phong độ thân sĩ mà cúi đầu với các khán giả. Lâm Dật Phi đoán, lát nữa số hoa hắn nhận được phải dùng xe tải để chở.
Sau đó hai vận động viên bắt tay, ôm nhau. Marcel ý tứ hàm xúc vỗ lưng hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng, không ít phóng viên đang chờ phỏng vấn. Đây không phải lần đầu tiên Anh quốc tổ chức giải thi đấu kiếm, nhưng là một chủ nhà, Kevin là vận động viên nam đầu tiên đoạt giải quán quân trong hạng mục bội kiếm, đây không cần nghi ngờ là niềm kiêu ngạo của Anh quốc.
Kevin chân thành đi đến trước mặt Lâm Dật Phi, không chút để ý đến giới truyền thông, cười khẽ hỏi: “Hì, biểu hiện của anh thế nào?”
“Rất tuyệt!” Lâm Dật Phi không thể tìm từ nào khác để diễn đạt.
Vẻ mặt Kevin vẫn bình tĩnh như trước, dường như danh hiệu quán quân cũng không khiến hắn thấy vui mừng. Hắn dùng ánh mắt trêu tức nhìn sang Chris, mang theo giọng nói nửa thật nửa đùa nói: “Vậy thì, Lâm, có phải ánh mắt em luôn dõi theo anh, ngay cả chớp cũng không dám?”
“Đó là đương nhiên!” Lâm Dật Phi không chút nghĩ ngợi đã trả lời.
“Ồ — anh đoán là cậu bạn trai nhỏ của em đang ghen tị chết với anh.” Kevin xoay người rời đi.
Lâm Dật Phi nhìn về phía Chris, lúc này mới phát hiện mặt anh như bị bao phủ bởi một tầng băng.
“Này,” Lâm Dật Phi dùng khuỷu tay đụng vào anh, “Cậu sao thế?”
“Không có gì.”
Xem xong lễ trao giải, lúc Lâm Dật Phi và Chris đang chuẩn bị về, thì một nhân viên công tác đến đưa một tấm thẻ cho Lâm Dật Phi.
“Cậu là Lâm phải không?”
“A, là tôi.”