Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 76 :
Ngày đăng: 05:27 19/04/20
“Có lẽ không ai ở nhà?” Lâm Dật Phi hỏi.
“Sao lại không ai? Bây giờ cái tên đó không muốn gặp ai thì đúng hơn.” Kevin lại ấn chuông cửa tầng tiếp theo, “Thật ngại quá thưa dì, có thể cho cháu hỏi vì sao Chelsea tiên sinh lại không mở cửa ạ, hôm nay cháu đã hẹn làm cố vấn tâm lý cho ông ấy.”
Y vừa dứt lời, cửa lập tức mở ra.
Xem ra vị Chelsea đó rất nổi tiếng.
Nhưng một huấn luyện viên cần cố vấn tâm lý? Lâm Dật Phi có cảm giác không thể tin.
Nhưng, Kevin có thể khiến Lâm Dật Phi tin tưởng vô căn cứ.
Hai người đi vào thang máy, đến trước cửa nhà trọ của Chelsea. Cửa khép hờ, nhưng không khóa.
Kevin chỉ nâng tay đẩy cửa, bên kia cửa truyền đến tiếng loảng xoảng của đồ vật thủy tinh rơi vỡ. Trong phòng không bật đèn, ngay cả màn cửa sổ cũng dày đến độ không có chút ánh sáng lọt qua.
“Chelsea, tôi vào đây.”
Một hương rượu nồng nặc, Lâm Dật Phi theo bản năng bịt mũi.
Cả không gian tối đen, ánh mặt trời nhợt nhạt xuyên thấu qua khe cửa bao lấy một bóng người.
Người kia nửa dựa vào cửa sổ, đang hút thuốc.
Vì phản quang nên không thể thấy rõ mặt hắn, chỉ có những đốm khói thuốc chợt lóe. Người đối phương tỏa ra một loại sức mạnh, như muốn khiến con ngươi người khác nổ tung.
Nhưng thực tế, hắn chỉ im lặng ngồi đó.
“Alvin Chelsea.” Kevin dừng bước, Lâm Dật Phi đi phía sau suýt chút va vào lưng y.
Khói thuốc chậm rãi bay lên không trung, “Đó đúng là tên của tôi.”
Sự biếng nhác không thể kiềm chế.
“Tôi muốn ông giúp tôi một chuyện.”
Giọng nói của Kevin tao nhã, ẩn chứa vài phần tôn kính.
Cái tên Alvin Chelsea này Lâm Dật Phi đã từng nghe qua. Ngày xưa ông ta là vương giả, người Italy, từng đoạt ba giải thế giới hai giải Olympic, mười tám tuổi nổi tiếng và rời khỏi nghề vào năm hai mươi tám tuổi, độ tuổi đang trên đỉnh hoàng kim. Sau đó sinh sống tại Mĩ.
Khẽ cười nhạo, ngón tay Chelsea chạm nhẹ lên điếu thuốc, không nhanh không chậm ngẩng đầu, đường cong ở cổ và cằm có vẻ rất sắc bén và nghiêm túc, “Từng có rất nhiều người nói muốn tôi giúp bọn họ, tôi đều từ chối. Cậu chắc chắn cậu muốn tôi giúp cậu?”
“Làm huấn luyện viên của cậu bé sau lưng tôi.” Kevin không nhanh không chậm nói, dường như sự trào phúng trong lời nói của Chelsea không lọt vào tai y.
Cả phòng đấu kiếm im lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng hít thở nặng nề của hai người.
Bỗng nhiên, tiếng vỗ tay vang lên.
“Nhóc con… Tôi nên dùng từ gì để miêu tả kiếm vừa nãy của cậu?” Chelsea cười, nếp nhăn nơi khóe mắt là một sức hấp dẫn lớn, “Một bước đi nhỏ trên mặt trăng nhưng lại bằng một bước tiến vĩ đại của nhân loại?”
Lâm Dật Phi thở ra, nếu nói Kevin Phil là một ngọn núi, vậy mình cuối cùng cũng đã đặt chân lên nấc thang đầu tiên.
“Thắng lợi rất quan trọng với cậu sao? Cậu vẫn chịu được những lời khinh thường của tôi? Tôi nghe nói lòng tự trọng của người Trung Quốc rất cao.” Chelsea đi đến, cầm lấy kiếm trong tay Lâm Dật Phi, nhẹ nhàng vuốt ve mũi kiếm.
Lâm Dật Phi không trả lời hắn, chỉ ngồi xuống, cúi đầu, “Có lẽ, tôi chỉ muốn thắng một ai đó mà thôi.”
“Người đó rất tài giỏi?” Chelsea lơ đãng hỏi.
“Đúng, rất tài giỏi.”
“Còn giỏi hơn Kevin sao?” Chelsea chỉ chỉ Kevin đứng phía sau.
“Bây giờ thì chưa, nhưng sau này nhất định sẽ giỏi hơn.” Lâm Dật Phi ngẩng đầu, lộ ra sự chắc chắn mà người thường khó có thể hiểu được.
Mấy phút sau, Lâm Dật Phi cầm kiếm đứng dậy, “Chúng ta tiếp tục!”
“Tôi không muốn. Tôi mệt rồi. Tôi muốn uống bia.” Chelsea trực tiếp nằm trên đất, nhắm mắt lại tỏ vẻ buồn ngủ.
“Đừng trẻ con nữa.” Lâm Dật Phi buồn cười, nhìn Kevin đứng cách đó không xa, hy vọng y nói mấy câu.
Nhưng Kevin lại lắc đầu, y rất hiểu Chelsea, biết mỗi khi ông ta cố chấp thì không ai có thể khuyên được.
“Tôi đã làm bồi luyện cho cậu một tuần rồi, bây giờ tôi chỉ muốn uống bia thôi.” Có người từng nói, sau khi tự rút khỏi nghề thì cuộc sống của Chelsea là đắm mình trong bia rượu, cuộc sống như thế kéo dài suốt năm năm. Mặc dù khi đấu với Lâm Dật Phi vẫn chứa sự quyết đoán, nhưng sao có thể giữ nguyên năng lực như khi hắn chưa bị thương ở vai?
“Bia rượu không tốt cho sức khỏe.” Kevin nói.
“Người trẻ tuổi, giọng điệu cậu nói chuyện với tôi giống y như bà cố tôi vậy.”
“Tôi còn đợt tập luyện một tuần nữa, đến lúc đó đội sẽ sắp xếp vị trí thi đấu, tôi không muốn lãng phí thời gian.”
“Có một số chuyện rất không ngờ đến, nhóc con à. Ví dụ như vai của tôi bị thương, ví dụ như cậu không có huấn luyện viên tư nhân lại được Kevin thiên vị mà tự đi tìm một con sâu rượu như tôi đến. Đôi khi nếu chúng ta ra sức chạy trốn, thì sẽ không đạt được kết quả tốt.”
“Tôi cho rằng đây không phải là kết quả, chỉ là mong muốn của bản thân mà thôi.” Lâm Dật Phi nhìn đối phương, tự hỏi nguyên nhân nào lại khiến cho một tuyển thủ từng đứng đầu thế giới như Alvin Chelsea lại nói ra những lời “không ngờ đến” như vậy.
.