Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 78 :

Ngày đăng: 05:27 19/04/20


“Bởi vì ở trên cao rất cô đơn.” Lâm Dật Phi thản nhiên đáp, lời này, trước khi trọng sinh Kevin đã từng nói với cậu.



“Nếu muốn tìm kiếm đối thủ, Chris là một lựa chọn hoàn mỹ.” Kevin nâng tay vuốt mái tóc mình ra sau, “Anh thậm chí có dự cảm, người sẽ cùng anh tranh giải quán quân là cậu ấy. Nhưng em không giống thế, Lâm Dật Phi. Em không chỉ là một đối thủ khiến người khác phấn chấn, mà em còn là người đâm thủng tất cả những bình tĩnh trong tim anh.”



“Kevin…” Lâm Dật Phi nhíu mày.



“Đừng vội từ chối anh, cũng đừng vội chán ghét anh.” Kevin mở hai mắt, những rối loạn đã tán đi, chỉ còn sự trong suốt, “Hy vọng em có thể trực tiếp đối diện với anh.”



Lâm Dật Phi nhìn Kevin, y đã trở lại dáng vẻ nho nhã dịu dàng sẵn có. Y là một con người lí trí, có lẽ từng ngả nghiêng trước những xúc động, nhưng y cũng chân chính là một người dịu dàng.



“Em sẽ không trốn tránh.” Lâm Dật Phi gằn từng tiếng.



Đối mặt với người vì thích mình mà trả giá, đây là con đường nhất định phải đi qua.



“Đúng, có thể được Kevin Phil yêu thích, đó là vinh hạnh của em.” Kevin mỉm cười nói đùa. Bầu không khí vốn có chút xấu hổ trở nên sinh động.



Rất nhanh, đợt huấn luyện đội đấu kiếm thiếu niên sắp bắt đầu.



Chris ngồi chuyến bay đặc biệt từ New York đến Washington.



Đi cùng anh ngoài George còn có thêm Elizabeth. Mục đích của nàng rất đơn giản, nàng muốn tận mắt xác nhận Chris quả thật không thân cận với Lâm Dật Phi mới có thể yên tâm.



Hành trình hơn ba tiếng, Chris vẫn đọc tờ báo trong tay. Ngẫu nhiên sẽ nhận một hai cuộc điện thoại, đều có liên quan đến vấn đề làm ăn của gia tộc. Anh thực hiện đúng lời hứa với Deroni, bắt đầu tham gia vào những cuộc buôn bán của gia tộc. Thị trường đầu tư của gia tộc Ozbourn tương đối rộng lớn, từ dầu thô đến những sản phẩm nông nghiệp, từ vận chuyển hàng hóa đến chuyên chở khách du lịch, và Chris ngoài việc luyện kiếm, rất nhiều thời gian khác đều dành cho việc đọc sách, những quyển sách về các mối quan hệ kinh doanh và tài chính, Elizabeth không hề có hứng thú, điều nàng quan tâm chỉ có một, đó là nghi lễ đính hôn của bọn họ khi nào sẽ cử hành.



Trở lại nhà Ozbourn, Chris không nói lời nào mang hành lí về phòng mình, hoàn toàn xem  Elizabeth là không khí.



“Sao vậy, đang chờ mong được nhìn thấy Lâm Dật Phi?” Elizabeth khoanh tay.



Chris đang muốn mở cửa phòng xoay người lại, hai tay chống lên rào chắn cầu thang, “Cô không biết sao? Dật Phi cũng được tuyển vào đội thiếu niên?”



Elizabeth trừng to mắt.



“Anh đã tính toán trước rồi phải không! Anh muốn gặp cậu ta phải không!”



“Cô biết số điện thoại của Deroni mà, muốn gọi thì gọi đi.” Chris trào phúng nhìn nàng, đi vào phòng.




“Cậu có muốn trở thành quán quân thế giới không, Lâm.”



“Tôi không có giấc mộng xán lạn như vậy đấu, tôi chỉ thích đấu kiếm thôi.” Lâm rụt vai lại, “Sau đó dõi theo đối thủ của tôi. Cậu ấy đến đâu, tôi sẽ kịp đuổi theo đến đó.”



Chelsea khẽ hừ một tiếng, cúi đầu dường như đang nhớ đến chuyện gì đó.



“Nghĩ cái gì vậy?”



“Tôi nhớ đến khoảng thời gian tôi còn trẻ. Nhớ đến việc tôi cũng như cậu đã từng có một đối thủ vĩ đại, tôi cố gắng gấp vạn không phải vì anh hiệu quán quân, thứ tôi muốn có là ánh mắt của người kia.”



“Chelsea…”



“Biết vì sao vai của tôi bị thương không?” Chelsea nhả ra một ngụm khói, “Ngày ấy tôi và cậu ấy cùng đi trên đường, chúng tôi đang cãi nhau, cậu ấy đẩy tôi ra, tôi bị đập vào cột đèn, lúc tôi ngã xuống thì bị một chiến xe khác đụng phải khiến vai bị thương.”



“Chelsea…” Trong ấn tượng của Lâm Dật Phi dường như đã từng nghe qua tin này, đồng thời gặp tai nạn với Chelsea còn có một vận động viên người Đức nữa, sau khi bị tai nạn không cấp cứu kịp qua đời. Mà Chelsea sau khi ra khỏi nghề, bắt đầu cuộc sống bia rượu.



“Nếu muốn tôi làm huấn luyện viên của cậu, cậu nhất định phải có quyết tâm chiến thắng. Tôi không có việc gì phải nhượng bộ việc này.” Chelsea xoay người sang chỗ khác, “Tôi phải về nhà trọ, hẹn mai gặp.”



Lâm Dật Phi thở dài, để tập trung vào đợt tập huấn, đội đấu kiếm đã sắp xếp một chỗ cho cậu, ở ngay khách sạn đối diện. Nhưng cậu không muốn trở về sớm như thế, chậm rãi bước dọc theo vỉa hè, bên cạnh là dòng xe không ngừng qua lại. Kiến trúc san sát nhau phản xạ ra ánh nắng màu cam. Hai tay đút trong túi, bên tai là tiếng còi xe inh ỏi.



Có một điều cậu không biết, ở đối diện bên kia, Chris vẫn đi theo cậu. Mỗi một lần cúi đầu, mỗi một tiếng thở dài của cậu, Chris đều trông thấy rất rõ ràng.



Lâm Dật Phi đi vào tiệm bán báo, mua một tờ báo thể thao, kẹp vào người, tiếp tục cúi đầu rảo bước, tầm mắt chưa từng chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Không biết đã đi bao lâu, trời dần tối, đèn cũng được bật. Lâm Dật Phi quyết định về khách sạn, trong nháy mắt xoay người, cậu cuối cùng đã trông thấy Chris ở đối diện.



Khoảnh khắc đối diện với tầm mắt ấy, Chris quay đầu đi.



Vì sao Chris lại ở đây?



Lâm Dật Phi nghi ngờ rồi lại cảm thấy vui vẻ. Chris chỉ đứng đối diện. Anh mặc một cái áo sơ mi màu nhạt, bên ngoài là áo khoác màu xám, phía dưới là cái quần màu đen, có vẻ rất phổ thông, ngọn đèn mở ảo chiếu trên mặt anh, lạnh lùng và cũng thật sắc bén.



Thỉnh thoảng có những cô gái trẻ tuổi qua đường trông thấy anh, đều lộ ra vẻ mặt thưởng thức hoặc nhỏ giọng nói khẽ vào tai nhau.



Đây là Chris, không sợ ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, nhưng thế giới này luôn không thể kiềm chế mình chú ý đến anh.