Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 87 :

Ngày đăng: 05:27 19/04/20






Edit: HânBeta: Hân

Thiếu niên tay chống cửa, vẻ mặt lạnh băng nhìn y, “Là anh. Có chuyện gì không?”



“Lâm suýt chút đã xảy ra chuyện.”



Con ngươi thiếu niên co rút, “Cậu ấy bị gì?”



Kevin đẩy cửa đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế.



“Suýt chút bị bắt cóc, bởi bị hít thuốc mê, nên phải nhập viện nghỉ ngơi.”



Hô hấp của thiếu niên kéo dài, dựa vào bàn học đứng trước mặt Kevin.



“Chris, tôi mặc kệ gia tộc Ozbourn của cậu có chuyện tranh đấu phức tạp gì, nhưng không được liên lụy đến Lâm.”



Nắm tay của Chris siết chặt.



Gia tộc Taylor đã bị ép vào đường cùng, nếu không sao có thể làm đến nước này. Không… là mình chủ quan, không để bọn họ vào mắt.



“Cậu có biết, Lâm luôn chờ cậu.”



Chris nghe thế, lông mày đang nhíu chặt lập tức thả lỏng, cậu nhớ đến ánh mắt thiếu niên kia nhìn mình sau khi kết thúc trận đấu, khiến cho lòng nhớ thương của mình điên cuồng nảy sinh, hằng đêm đều nghĩ đến.



“Tôi biết.”



“Vậy cậu cần bao lâu để giải quyết những vấn đề rắc rối này?”



“Trong năm nay.” Chris không thích loại quan tâm vượt quá giới hạn bạn bè của Kevin Phil đối với Lâm Dật Phi, nhưng nếu không nhờ sự quan tâm này, hôm nay chắc chắn Lâm Dật Phi đã ở trong tay người khác.



“Được.” Kevin chỉnh sửa lại quần áo, thấp giọng nói, “Còn hơn một tháng để Ghosn bước vào kỳ nghỉ. Tôi sẽ dẫn Lâm về Anh.”


Elizabeth đứng bên cửa sổ nhìn thấy ba mình, vội vàng muốn xuống lầu, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản, vác nàng trở lại phòng.



Chris chậm rãi ra cửa, Taylor tiên sinh cầm súng nhắm vào anh, điều này khiến tất cả bảo vệ đều lấy súng ra chỉ vào hắn. Chris đi đến trước mặt Taylor tiên sinh, tùy ý hắn chỉ súng vào ngực mình.



“Nổ súng đi, chú nổ súng ở đây, vậy đầu của Elizabeth trên lầu cũng sẽ nở hoa.”



“Mày… mày… mày cắt tóc Liz gửi cho tao là có ý gì!”



“Lễ vật thôi. Không phải tôi đã nói với chú, chú chạm vào một sợi tóc của Lâm, tôi sẽ tặng ngón tay Elizabeth cho chú. Chú làm rơi một giọt máu của Lâm, tôi sẽ tặng đầu Elizabeth cho chú sao?”



Tay cầm súng của Taylor tiên sinh run lên, “Con gái của tôi đâu? Con gái của tôi!”



Chris hờ hững chỉ cánh cửa sổ, Elizabeth đang nằm trên giường, vẻ mặt căng thẳng nhìn xuống họ.



“Tôi bảo George thay kiểu tóc mới cho cô ta, rất đẹp đúng không?”



“Tao muốn dẫn nó về! Ngay bây giờ!”



“Được thôi.” Chris nghiêng người, dường như đang nhường đường cho Taylor tiên sinh.



Taylor tiên sinh bước từng bước lên cầu thang, cánh cửa sang trọng của nhà Ozbourn mở ra làm bước chân hắn dừng lại.



“Mày mà lại tốt như vậy để tao dẫn con tao đi?”



“Tôi đương nhiên không tốt bụng rồi.” Chris khoanh tay, nghiêng đầu, dưới ánh nắng ban mai nở rộ một mỹ cảm khát máu, “Elizabeth đi rồi, tôi mới có thể nói với Deroni, chú đã không muốn hợp tác với chúng tôi nữa.”



“Mày…”



“George.” Chris ngẩng đầu, nhìn George đứng ở cửa, “Giúp Elizabeth thu dọn hành lý đi, ba cô ta đến đón.”