Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 88 :
Ngày đăng: 05:27 19/04/20
Taylor tiên sinh siết chặt nắm tay, xoay người đi về xe mình, bảo vệ của gia tộc Taylor cũng căng thẳng nhìn chằm chằm đám người Chris, cho đến tận lúc lái xe rời đi.
Chris lên lầu, lúc đi ngang qua phòng Elizabeth, cô gái đó chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn anh.
“Nhận rõ sự thật chưa? Trong mắt ba cô, cô không quan trọng bằng tài sản của gia tộc Ozbourn.”
Lâm Dật Phi cùng Chelsea đã đến London. Lúc đặt chân xuống máy bay, trong lòng cậu ngổn ngang trăm mối. Cùng một chuyến bay, cùng một nơi đến, nhưng người bên cạnh mình đã đổi thành người khác.
Vừa ra khỏi sân bay, Lâm Dật Phi liền trông thấy Kevin Phil. Y mặc một cái áo gió sẫm màu, giữa hàng người đến đón có vẻ rất nổi bật.
Kevin dẫn Lâm Dật Phi đến chỗ y ở. Lâm Dật Phi cảm thấy mình như quý công tử khi đi cùng một quán quân thế giới hai năm liền và một cựu quán quân thế giới. Nhà trọ của Kevin có ba tầng, không phải ở trung tâm thành phố nhưng cũng không nằm ở nơi ngoại ô vắng vẻ. Tầng một và tầng hai là phòng khách và phòng ngủ, mà tầng ba được trang trí thành một phòng đấu kiếm.
Lúc Lâm Dật Phi trông thấy phòng đấu kiếm kia thì không khỏi há to miệng, “Oa…”
Ngoài Chris ra, Lâm Dật Phi thật sự chưa từng trông thấy nhà ai có phòng đấu kiếm.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, tối nay e là Ryder và Mitchell sẽ đến làm phiền em.” Kevin nói đùa.
Mấy ngày ở London, Lâm Dật Phi cảm thấy cuộc sống trở nên phong phú hơn. Không nói bình thường luyện tập cùng những cao thủ như Kevin và Ryder, ngay cả những cuộc luyện tập mà Chelsea chuẩn bị cho cậu cũng rất có trình độ.
Những khi rảnh rỗi, Kevin sẽ dẫn cậu đi thưởng thức trà chiều, đến quảng trường xem biểu diễn tango, sinh hoạt rất thú vị.
Hai người ngồi bên đài phun nước, uống cà phê nhìn những chú chim bồ câu trắng bay múa trước du khách.
Lâm Dật Phi vươn vai, nằm ngửa ra sau, “Thật muốn cả đời đều thoải mái như vậy.”
“Anh có thể cho em thoải mái cả đời, em có chấp nhận không?” Kevin một tay chống bên tai Lâm Dật Phi, ngữ điệu dịu dàng trong giọng nói có một loại hấp dẫn khiến người khác khó chống cự.
Lâm Dật Phi im lặng nhìn y, sau đó mỉm cười.
Kevin đẩy ra những sợi tóc con trên trán cậu, nhẹ giọng nói: “Anh biết câu trả lời của em. Thật ra em còn cố chấp hơn cả Chris.”
Elizabeth nhìn thẳng vào mắt Chris mà nói. Nàng thực buồn khi đã yêu người anh họ đứng trước mặt mình, yêu sự lạnh lùng và vô tình của anh, đồng thời cũng rất hận anh.
“Nếu không có Lâm, anh có thích em dù chỉ một chút hay không?”
“Nếu không có Lâm, sẽ không có tôi của bây giờ.”
Elizabeth cười khẽ, đây là Chris, tất cả sự dịu dàng của anh đều chỉ dành cho cậu bé người Trung Quốc kia.
“Anh sẽ phải hối hận.” Elizabeth mỉm cười, nhấc váy bước xuống cầu thang, dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như trước.
Tối hôm đó, Chris nhận được điện thoại của ba mình.
“Chris, ba đã mua vé máy bay cho con. Mấy hôm nay con quá mệt rồi, hẳn nên đi để nghỉ ngơi.”
Trên bàn có một cái phong bì, hẳn là George đặt ở đó. Mở ra, bên trong là vé máy bay đến Luân Đôn trong thời gian gần nhất.
Ngón tay Chris run rẩy, thật lâu sau mới mở miệng: “Cảm ơn.”
Tất cả những kiềm nén của anh chỉ vì giờ phút này, anh bỗng nhiên vô cùng ghét Kevin Phil, vì sao lại dẫn Lâm Dật Phi của anh đến một nơi xa xôi như thế.
Cũng vào lúc này, George gõ cửa phòng Chris, vẻ mặt rất căng thẳng.
“Thiếu gia, Taylor phu nhân gọi điện thoại đến nói Elizabeth tiểu thư vẫn chưa trở về.”
“Cô ta đi đâu?” Chris nhíu mày.
“Sân bay quốc tế New York, lên máy bay đến Luân Đôn từ một tiếng trước. Trước đó tiểu thư đã đến ngân hàng đổi gần năm vạn bảng Anh.”
.