Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 89 : Kết thúc chính văn
Ngày đăng: 05:27 19/04/20
Edit: HânBeta: Hân
“Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.”
Trái tim Chris căng thẳng, cầm vé máy bay lên, ngay cả hành lý cũng không lấy, tìm hộ chiếu sau đó lao ra cửa. George theo sát phía sau.
Chris rất rõ tính tình của Elizabeth, càng đừng nói những giáo dục của Taylor tiên sinh với nàng, không cần nghi ngờ, Elizabeth muốn trả thù Chris, mà cách tốt nhất đó là làm tổn thương Lâm Dật Phi.
Chris gọi điện thoại đến Trần Lâm Kí, người nhận điện thoại là Trần Mạn Mạn, từ chỗ nàng có được số điện thoại của Lâm Dật Phi ở Luân Đôn.
Lúc này Lâm Dật Phi đã ngủ say, di động vang n lần cũng chỉ xoay người ngủ. Trước đây mỗi lần Chris gọi cậu dậy cũng phải tốn chút công sức, càng đừng nói bây giờ Lâm Dật Phi đang say giấc.
Chris ném mạnh điện thoại lên giường, tay đặt bên môi im lặng suy tư, sau đó gọi một cuộc điện thoại đến chỗ huấn luyện viên Lippmann, lấy số điện thoại của Kevin.
“Chú ý Lâm Dật Phi, có người của gia tộc Taylor đến Luân Đôn.”
Chỉ một câu nói đơn giản. Kevin liền hiểu ý của anh.
“Tôi sẽ chú ý cậu ấy.”
Sáng hôm sau Lâm Dật Phi tỉnh lại, phát hiện di động của mình có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Mà những cuộc gọi nhỡ đó đều từ một dãy số gọi đến, tim cậu run lên. Dãy số này cho dù có đảo ngược lại cậu cũng nhận ra là của ai. Đã rất lâu rồi Chris không gọi điện thoại cho cậu, vì sao chỉ một buổi tối đã gọi nhiều cuộc như thế? Lâm Dật Phi không suy nghĩ nhiều gọi lại, nhưng lại nghe thông báo không gọi được.
Rốt cuộc là sao?
Vì không thể gọi được nên Lâm Dật Phi rất lo lắng.
Sau đó, Kevin gõ cửa phòng cậu, dựa vào cửa cười thật tươi, “Nhanh rửa mặt đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
“A, được.”
Lúc ăn sáng, Lâm Dật Phi có vẻ không yên lòng, ngay cả khi nước trái cây đổ lên tay mình cũng không phát hiện.
Kevin khẽ thở dài, cầm phần bánh mì và dao ăn của cậu đi qua, “Có phải đang nghĩ về Chris không?”
“A?”
“Nghĩ vì sao cậu ta lại gọi điện thoại đến tìm em?” Kevin cười giúp cậu lau nước trái cây, đặt bánh mì đến trước mặt cậu.
“Sao anh biết cậu ấy gọi điện thoại cho em?” Lâm Dật Phi như nghĩ ra chuyện gì, đứng bật dậy, “Cậu ấy cũng gọi điện cho anh phải không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kevin kéo Lâm Dật Phi ngồi xuống, “Chuyện gì cũng không quan trọng. Em vẫn là một lễ vật khiến người khác rung động, thượng đế cho em ở bên cạnh anh, nhưng có thời hạn. Bây giờ đã đến lúc trả em về.”
“Cái gì?”
Thân thể Lâm Dật Phi cứng lại. Bây giờ bọn họ đang đi vào một tình thế căng thẳng, làm sao để thoát khỏi đây?
Chris nhìn sắc mặt Kevin, liền biết Elizabeth đã đến.
Anh mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài là áo gió màu xám, có thể thấy rõ anh chỉ vừa đặt chân đến Luân Đôn.
Khi anh đi vào phòng khách, thấy họng súng bên đầu Lâm Dật Phi, cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Hai tay anh vẫn đút trong túi quần chậm rãi đi đến trước sô pha, ngồi đối diện Elizabeth.
“Thật vui khi được trông thấy anh, vị hôn phu của em.” Elizabeth mỉm cười, “A, em nghĩ hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ, em hẳn nên đổi xưng hô. Christopher, người anh họ thân yêu nhất của em.”
“Khẩu súng đó giá bao nhiêu bảng Anh?” Chris không nhìn Lâm Dât Phi, ngược lại nhìn thẳng vào Elizabeth, trong mắt không có chút dao động.
“Một vạn bảng Anh, vì em không mang theo giấy chứng minh mình có thể dùng súng, nên đã tốn rất nhiều tiền.” Elizabeth mỉm cười đắc ý, “Anh không ngờ tới em sẽ đi tìm Lâm có phải không? Hay anh cho em giống người cha ngu ngốc kia sợ thân phận bị bại lộ, luôn mua chuộc những người bên ngoài tới?”
“Tự mình đến có vẻ an tâm hơn một chút.” Chris dường như rất đồng ý cách làm của Elizabeth.
“Anh không hỏi em chỉ súng vào Lâm Dật Phi là muốn gì?”
“Cho dù cô không bắn vào đầu cậu ấy, cô cũng sẽ bắn vào chân hoặc vai cậu ấy, hủy diệt con đường đấu kiếm của cậu ấy, dùng sự đau đớn của cậu ấy để tra tấn tôi, trả thù tôi.” Chris thản nhiên nói.
“Xem ra anh hiểu em hơn em nghĩ.” Nụ cười của Elizabeth càng thêm kiêu ngạo, dời họng súng xuống, đặt lên vai Lâm Dật Phi, “Anh nói xem viên đạn thứ nhất nên bắn vào đâu đây? Vai? Hay là chân?”
Chris đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Elizabeth, thấp giọng nói: “Cô nói xem, vai, hay là chân?”
Trong điện thoại là hình ảnh Taylor phu nhân ngồi trên ghế, toàn thân không thể động đậy, dường như ngay cả nói chuyện cũng không thể.
Con ngươi Elizabeth co rút, chỉ họng súng qua Chris, sự tàn nhẫn trong mắt không giống như thứ nên có trên người cô gái mười sáu tuổi.
“Anh làm gì mẹ em! Anh muốn gì!”
“Làm chuyện cô muốn làm, nói đi, vai hay chân?” Đáy mắt Chris bình tĩnh đến lạnh lùng, chỉ lặp lại câu hỏi.
“Thả mẹ em ra! Nếu không em giết anh!” Elizabeth rống lên.
“Tôi nghĩ cô ngay cả súng cũng chuẩn bị rồi, vậy nên mới tôn trọng quyết định của cô.” Chris nghiêng người, dáng vẻ không gì có thể khiến anh nhúc nhích được.
“Tôi nói thả mẹ tôi ra! Bà ấy là cô của anh!”
“Cô? Từ nhỏ đến giờ, bà ta chưa từng nói gì với tôi cả, cũng không làm gì cho tôi. Từ cô đó cũng chỉ là một danh từ mà thôi.”
“Anh cho là anh làm tổn thương mẹ em, ba anh sẽ bỏ qua sao? Đó là em ruột của ba anh!”
“Vậy nếu tôi cho người nổ súng, vậy ba tôi làm gì để trừng phạt tôi đây?”Chris ngửa người ra sau, hoàn toàn dựa lên sô pha, mà Elizabeth thì vươn cánh tay ra, họng súng chỉ cách đầu Chris hai, ba mm.