Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 110 : Anh Em Họ
Ngày đăng: 17:31 30/04/20
- Anh là ai?... ạ!
Mã Ngọc Đường cảm nhận được ánh mắt của Đỗ
Long, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra cặp tuyết lê gần như lộ ra cả một nửa. Cô ta hoảng hốt hét lên một tiếng, xoay người chạy như điên về phòng, để rớt cả một chiếc dép, gót hồng đều để Đỗ Long nhìn rõ cả.
Cả Mã Quang Minh và Tân Mỹ Linh đều miệng há hốc, mắt trợn tròn. Đỗ
Long chỉ cảm thấy mũi ngứa ngáy, liền dùng tay day day, cũng may mà không chảy máu mũi. Trong lòng hắn đang rất kinh ngạc, không ngờ con gái Mã Quang Minh lại xinh đẹp như thế, xem ra là có gen di truyền từ đời trước, hoặc là di truyền chút gen của Mã Quang Minh.
- Mẹ, có khách mà sao mẹ không nói sớm.
Mã Ngọc Đường nói vọng từ trong phòng ra với giọng hằn học.
- Một tiếng trước không phải mẹ đã nói với con rồi sao.
Tân Mỹ Linh không để ý rằng con gái đã để Đỗ Long được lợi, bà khóc dở mếu dở nói:
- Con thật là, tự mình không nhớ lại còn trách mẹ.
- A…
Mã Ngọc Đường ở trong phòng lại hét lên một lần nữa, Mã Quang Minh hét lớn vào:
- Con im ngay, còn chưa đủ mất mặt sao.
Tiếng hét cuối cùng cũng ngừng lại, Mã Quang Minh hậm hực nói với Đỗ Long:
- Cái con bé này… kệ nó, ngồi xuống đi đã, biết uống rượu chứ?
Đỗ Long cười:
- Biết ạ, còn rất lợi hại nữa ạ, nhưng bình thường cháu rất ít uống, hôm nay cũng không nên uống nhiều ạ, cháu cùng chú uống một chút.
Mã Quang Minh nói:
- Không tồi, cũng không phải là xã giao công việc, uống nhiều thế làm gì, Mỹ Linh đi lấy bình rượu Mao Đài lại đây.
Đỗ Long nói:
Xem xong tiêu điểm đối thoại, Đỗ Long chào từ biệt Mã Quang Minh, ông ta cũng không giữ hắn lại thêm, chỉ bảo Tân Mỹ Linh gói hai bình rượu Ngũ Lương, lại nhét thêm hai cây thuốc lá Hồng Tháp Sơn cho hắn, rồi nói:
- Đều là quà biếu, mình chú dùng không hết, cháu mang một chút về đi.
Đỗ Long mắt sáng lên, vừa nhìn đã thấy hai bình đó mỗi bình có giá hơn nghìn tệ, Hồng Tháp Sơn còn kinh khủng hơn, 500 tệ một cây, hộp Não Bạch Kim hơn trăm tệ đổi lại nhiều đồ như thế này, đúng là phát tài rồi.
Mã Quang Minh tiễn Đỗ Long về, vừa nhìn thấy vợ quay người đi ông ta liền nói nhỏ với Đỗ Long:
- Gần đây chú tới công viên Minh Thúy không thích hợp cho lắm, cháu có thời gian tới đó thăm dò giúp chú, mua chút hoa quả gì cũng được. Bà ấy là người có tiền sẽ không quan tâm chút đồ đó, cái bà ấy quan tâm là thành ý.
Đỗ Long gật gật đầu nói:
- Chú Mã, cháu về đây, chú vào nhà đi ạ.
Mã Quang Minh nói một cách chân thành sâu sắc:
- Đỗ Long, làm việc cho tốt, bớt gây rắc rối đi, vài ngày nữa chú hỏi giúp cháu chuyện đó.
Đỗ Long tay cầm đồ, lòng đầy hy vọng, vui vẻ đi về, đèn xe bỗng chiếu qua, giọng Vương Chí Cường gọi:
- Đỗ Long, Chủ tịch Mã bảo tôi đưa anh về.
Thấy Đỗ Long cầm gói đồ còn to hơn khi tới, ánh mắt Vương Chí Cường lóe tia ghen tỵ. Anh ta lái xe cho Mã Quang Minh mấy năm rồi, nhưng trừ dịp lễ tết chưa bao giờ ông ta cho anh ta cái gì.
Đỗ Long về nhà thấy vẫn còn sớm, liền gọi điện cho Kỷ Quân San nhưng không có người nghe máy. Đỗ Long suy nghĩ một lát đoán là Kỷ Quân San đang làm đêm, có lẽ đang bận thế nên hắn gọi cho Hoàng Kiệt Hào, nói cho anh ta biết ngày mai hắn tới làm.
Hoàng Kiệt Hào vui mừng nói:
- Cậu về rồi à, hai ngày hôm nay khá bận, mọi người đều bận chóng mặt, tốt nhất cậu lập tức đi làm ngay cho tôi.
Đỗ Long bật cười khanh khách, chỉ nghe thấy Hoàng Kiệt Hào nói:
- Tôi không đùa với cậu đâu, làm cảnh sát hình sự luôn phải có sự chuẩn bị cho công việc vào bất cứ lúc nào.
Đỗ Long vội vàng lái xe tới công viên sinh thái Miên Sơn, chỗ đó cách nhà hắn hơi xa, đó là một công viên mới xây dựng được vài năm, bởi trong công viên trồng rất nhiều cây xanh và hoa anh đào vì thế hai năm nay người dân thành phố Ngọc Minh và du khách khắp nơi có một nơi giải trí mới, tháng ba ngắm hoa anh đào, tháng chín ngắm rừng lá phong.
Không khí cuối thu ở Ngọc Minh rất thoáng, đúng lúc rừng lá phong đổ lửa rực rỡ. Tiếc là Đỗ Long tới muộn quá, giờ đã sắp mười giờ đêm. Dù trên núi vẫn có đèn chiếu sáng nhưng cảm giác một rừng lửa đó thì không thể tìm thấy được, chỉ có cảm giác gió thổi lá xì xào, người nào nhát gan đi một mình trên núi sẽ thấy hoảng sợ.