Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 111 : Án Mạng Ở Miên Sơn

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


- Xin lỗi, công viên đã đóng cửa rồi.



Người canh gác cổng công viên vội vàng chạy đến trước mặt Đỗ Long, khi thấy hắn dừng lại mở cổng.



- Tôi là cảnh sát.



Đỗ Long đưa ra thẻ cảnh sát, sau đó chỉ vào chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh hỏi:



- Bây giờ bọn họ ở đâu?



- Ở trên núi, à, hình như là chỗ đèn đường thứ ba từ đỉnh núi xuống.



Người canh gác nói với Đỗ Long.



Đỗ Long ừ một tiếng, dựng gọn xe rồi đi lên núi. Xa xa chỉ nghe tiếng người gác cổng đó nói vọng từ phía sau:



- Thật là, nói gì thì cũng là một mạng người, sao cảnh sát cứ người đến sau lại trẻ tuổi hơn người đến trước, như thế này không phải là tới gây rối sao?



Đỗ Long biết vì sao anh ta oán hận, bởi bỗng nhiên xảy ra vài vụ án mạng vì thế cảnh sát hình sự ai ai cũng lo lắng căng thẳng. Sau khi phát hiện án Hoàng Kiệt Hào chỉ đi một vòng, sau đó bảo Mạnh



Hạo cùng Thẩm Băng Thanh phụ trách điều tra án, giờ lại phái thêm Đỗ



Long đến. Tuổi ba người cộng lại cũng chưa đến bảy mươi tuổi, chả trách người gác cổng cảm thấy cảnh sát không coi trọng chuyện phá án.



Đỗ Long men theo bậc cầu thang, rất nhanh đã tới lưng chừng núi. Chỉ thấy hai cảnh sát khu vực đứng một bên, Mạnh Hạo đang hỏi một cô gái nước mắt như mưa, Thẩm Băng Thanh đang bận thu thập chứng cứ.



- Tình hình thế nào?



Đỗ Long đi tới hỏi. Khi hai người cảnh sát nhân dân kia muốn tới ngăn người, nhìn thấy thẻ cảnh sát trong tay Đỗ Long và có vẻ như có quen biết với hai cảnh sát hình sự kia họ liền dừng bước.



Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn, gật đầu với Đỗ Long, nói:



- Cuối cùng thì cậu cũng quay lại rồi, bước đầu xác định là giết người cướp tài sản.



Đỗ Long nói:



- Chuyện xảy ra khi nào, có kịp thời phong tỏa để tìm chứng cứ không?



Mạnh Hạo kéo hắn sang một bên, nói nhỏ:



- Chuyện xảy ra hai tiếng trước, một cặp tình nhân lên núi đi dạo kết quả là gặp kẻ cướp. Tên cướp sau khi giật đồ không biết tại sao bỗng nhiên đâm người đàn ông, người phụ nữ hét lên. Lúc tên cướp đuổi theo người phụ nữ, trên đường núi bỗng có hai người đi tới, thế là gã bỏ chạy luôn. Họ nhìn thấy tay hung thủ có dao nên không dám đuổi theo liền gọi báo cảnh sát. Công viên có tất cả ba cửa, chờ cảnh sát 110 và cảnh vệ khu vực tới thì hung thủ đã chạy mất dạng rồi.



Đỗ Long chau mày:



- Người đàn ông có chống cự không?



Mạnh Hạo nói:



- Theo như cô gái kia nói, thì bọn họ thấy trong tay gã cầm dao nên không dám chống cự, ngoan ngoãn đem tất cả đồ đạc có giá trị và tiền cho gã.



Bọn họ thậm chí còn tuyên bố là cái gì cũng không nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ không báo án. Thật không biết tên hung thủ tại sao lại giết một người không hề chống cự gã.



Đỗ Long quay lại nhìn cô gái rồi hỏi:



- Người đàn ông đó thế nào rồi? Đã thẩm vấn hai người báo án chưa?


- Hôm đó tôi nhìn thấy một thanh niên đeo khung vẽ trên lưng đi lên núi, tôi không để ý. Chiều ngày hôm sau tôi chạy qua cửa phía tây tìm anh Hoàng nói chuyện, thì lại nhìn thấy người thanh niên đó lưng đeo khung vẽ đi xuống núi, đi ra từ cửa phía tây.



Vừa nói như vậy nhân viên tuần tra núi kia liền nhớ lại, nói:



- Người thanh niên đó tôi cũng từng gặp, gần đây gặp anh ta trên núi mấy lần, anh ta ở trên núi vẽ tranh, bây giờ có người tên Dương bảo viết cái gì đấy… viết cái gì thực vật. Trên núi mùa xuân và mùa thu thường có người đến vẽ tranh, chẳng có gì kỳ lạ cả, dạo trước không phải còn có cả một đoàn sinh viên khoa nghệ thuật đại học Thiên Nam lên núi vẽ tranh sao? Bọn họ còn vẽ cho chúng tôi mỗi người một bức chân dung.



- Sinh viên?



Đỗ Long và Mạnh Hạo nhìn nhau một cái, Thẩm Băng Thanh cũng lộ thần sắc suy tư. Hoàn cảnh của nghi phạm cũng rất giống sinh viên, người dân gần đây không thể mang trà sữa và bánh quy lên núi làm lương khô ăn, nhưng đổi lại là sinh viên lại rất có thể.



Đỗ Long, Mạnh Hạo và Thẩm Băng Thanh lại một chỗ thương lượng:



- Khoa nghệ thuật đại học Thiên Nam, quay về điều tra xem có manh mối gì không, những cái khác chỉ sợ cũng không tra ra được gì.



Thẩm Băng Thanh và Mạnh Hạo đều gật đầu nói:



- Tôi gọi điện về đội xin chỉ thị của sếp Hoàng đã.



Mạnh Hạo gọi điện rồi quay lại nói:



- Sếp Hoàng bảo tôi ở lại đốc thúc đồn công an lân cận tìm hung thủ. Hai người các cậu, một người mang vật chứng tới phòng Kỹ thuật Điều tra, một người đi tìm hai người báo án và cô gái bị hại tìm hiểu kỹ thêm một chút xem có thể tìm ra manh mối mới gì không.



Đỗ Long cướp lời:



- Tôi tới phòng Kỹ thuật Điều tra.



Thẩm Băng Thanh nhìn hắn một cái, không nói gì, tỏ ý chấp nhận. Kỳ thực việc đưa vật chứng chẳng có chút kỹ thuật này bảo anh ta đi anh ta còn không tình nguyện, Đỗ Long muốn làm biếng thì cho hắn đi.



Đỗ Long lái xe đem vật chứng tới phòng Kỹ thuật Điều tra, hắn không đụng phải người đẹp tượng băng bởi bây giờ không phải ca làm việc của người đẹp. Đỗ Long mang vật chứng tới, sau khi đăng ký xong thì đi mất.



- Sếp Hoàng, vụ án ở khu kinh tế mới đã kết án và đưa vào hồ sơ lưu chưa?



Đỗ Long lái xe tới bệnh viện Nhân Dân số một, đồng thời gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, điện thoại để trong túi quần, hắn dùng tai nghe vì thế không ảnh hưởng tới việc lái xe.



Hoàng Kiệt Hào nói:



- Đã kết thúc rồi, làm sao? Cậu thấy không ổn sao? Những điểm đáng nghi về cơ bản đều có thể giải thích được, chắc không có vấn đề gì chứ?



Đỗ Long nói:



- Tôi đã nói chuyện với Thẩm Băng Thanh, vụ án này nhìn qua thì không vấn đề gì, nhưng tôii vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, không có cách nào giải thích được.



Hoàng Kiệt Hào nói:



- Chuyện này rất bình thường, đừng nghĩ nhiều nữa, di thư của vụ này, nguyên nhân tự sát, chứng cứ của việc tự sát đều đầy đủ, không nghi ngờ gì nữa đây là vụ tự sát. Cậu cũng không cần nghĩ này nghĩ nọ nữa, làm tốt vụ án ở Miên Sơn đi.



- Tôi vẫn thấy băn khoăn trong lòng, tôi phải đến bệnh viện Nhân dân một chuyến, sếp Hoàng, tôi nghi ngờ Đường Chấn Kỳ thao túng vụ tự sát của đôi tình nhân này…



Đỗ Long nói một cách cực kỳ nghiêm túc.



- Đỗ Long, cậu đừng có chạy lung tung.



Hoàng Kiệt Hào lớn giọng với hắn:



- Cậu về phân cục ngồi yên đó tôi sẽ về ngay, cậu mà dám đến bệnh viện thì sẽ biết tay tôi.