Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 112 : Người Còn Dữ Hơn Hổ (1)
Ngày đăng: 17:31 30/04/20
Đỗ Long hét lớn:
- Alô.. sếp Hoàng…Tôi… Không…a ….
Vừa nói hắn vừa điên cuồng tăng tốc, gào thét qua tai nghe truyền đến Hoàng Kiệt Hào bên kia, sau đó điện thoại tắt mất.
- Chết tiệt.
Hoàng Kiệt Hào nói với người lái xe Triệu Vũ Uy:
- Tìm chỗ quay đầu đi, tới bệnh viện Nhân dân số một.
Còi báo xe cảnh sát sáng lên, vòng qua một đoạn rồi lái theo hướng bệnh viện.
Đường Chấn Kỳ đã chuyển con trai đến bệnh viện Nhân dân số một, anh ta không ở phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng cũng ở loại phòng bệnh cấp một. Lúc Đỗ
Long tới bệnh viện đã hơn mười một rưỡi đêm, khi Đỗ Long hỏi được số phòng Đường Triều Dương đang nằm, một nữ y tá trực ban đã nói cho hắn biết:
- Đã hết giờ người nhà vào thăm, mời anh ngày mai tới.
Đỗ Long nói:
- Tôi là cảnh sát, tìm người nhà Đường Triều Dương có chút chuyện.
Nữ y tá nghe nói hắn là cảnh sát liền cho hắn vào, tim vẫn đập thình thịch:
- “Một chàng cảnh sát thật lạnh lùng…”
Đỗ Long hiện giờ thực sự rất lạnh lùng, quần jean, áo sơ mi trắng, sau cặp kính râm là khuôn mặt lạnh như băng, mang bộ mặt không chút sợ hãi có thể đánh hết trâu bò, ma quỷ, rắn rết, thần thánh. Tới phòng bệnh 501,
Đường Triều Dương nằm hắn ho một tiếng rồi gõ cửa hai cái.
- Lại quên mang cái gì rồi…
Đường Chấn Kỳ từ giường gấp đứng lên, nghĩ rằng vợ lại quên mang theo đồ, ông ta mở cửa ra, phát hiện cửa không khóa, kỳ lạ đang muốn hỏi thì nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Long.
Hôm đó ông ta và Đỗ Long gặp nhau chưa đến mười giây, nhưng đã để lại trong ông ta ấn tượng sâu sắc. Đường Chấn Kỳ nhìn thấy là hắn, khuôn mặt bỗng lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt hoảng loạn biến mất rất nhanh, Đường Chấn Kỳ nói:
- Cảnh sát Đỗ, sao anh lại đến, vụ án không phải đã kết thúc rồi sao?
Đỗ Long biết vụ án đã kết thúc, Đổng Tú Na tự sát, Đường Triều Dương tuy không chết nhưng cậu ta cũng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Sự việc vốn đã có thể khép lại tại đó, Đường Chấn Kỳ thậm chí còn hảo tâm cho gia đình họ Đổng ba trăm nghìn tệ. Nhà họ Đổng thấy Đường
Triều Dương còn hôn mê trên giường bệnh, không biết đến khi nào mới tỉnh lại, như thế còn không bằng chết. Nên sau khi lấy tiền cũng không làm ồn ào thêm, mà mang tro cốt con gái về nhà.
Nhìn Đường Chấn Kỳ mới vài hôm đã bạc cả đầu, Đỗ Long nói:
- Tôi biết, tôi đến thăm Đường Triều Dương, không mang đồ gì, chỉ hy vọng nói với Đường Triều Dương đôi câu có lẽ có thế giúp được cậu ta.
Đường Chấn Kỳ nói một cách bản năng:
- Đã muộn thế này rồi mà cảnh sát Đỗ còn đến thăm nó, thật sự rất cảm ơn.
Đỗ Long nhân thế mà đi vào phòng, chỉ thấy trong phòng một thanh niên nhắm mắt nằm trên một chiếc giường bệnh duy nhất, không động đậy, đây chính là Đường Triều Dương, giờ anh ta đã là người thực vật.
- Tôi cũng không hiểu ra sao, đợi sếp Hoàng về rồi nói đi.
Hoàng Kiệt Hào đi nhanh xuống lầu, ngồi vào ghế phụ, thần sắc không rõ là vui hay giận, anh ta ra lệnh:
- Về Phân cục.
Sau khi xe cảnh sát rời bệnh viện Nhân dân số một, Hoàng Kiệt Hào mới trầm giọng hỏi:
- Đỗ Long chuyện này là thế nào?
Đỗ Long nói:
- Tôi cũng không rõ, tôi chỉ lên nói với Đường Triều Dương hai câu, sau đó, nói với Đường Chấn Kỳ vài lời, chưa đến năm phút tôi đã ra khỏi đó rồi. Đường Triều Dương tại sao tỉnh lại, tại sao nhân cách bị phân liệt tôi không biết một chút gì.
Đường Chấn Kỳ đột nhiên bị kích động, hét lớn:
- Anh không biết? Tất cả đều là do anh hại cả, nếu như không phải anh cố ý dùng lời nói kích động Triều Dương thì nó làm sao lại tỉnh lại? Đều do anh hại, anh là đồ ma quỷ.
Đường Chấn Kỳ nhào lên định cắn Đỗ Long, nhưng lại bị hắn giữ lại, ngồi yên trên ghế, rồi hắn cười lạnh lùng và nói:
- Tôi nói những lời ấy là muốn khích lệ cậu ta, hy vọng cậu ta mau chóng tỉnh lại, điều này có gì không đúng sao? Sở dĩ cậu ta nổi điên là vì ông làm chuyện xấu, ông trời báo ứng ông.
Hoàng Kiệt Hào quát:
- Đừng cãi nhau nữa, Đỗ Long, cậu đã nói những gì với cậu ta.
Đỗ Long đáp:
- Tôi nói với Đường Triều Dương rằng Đổng Tú Na chết rồi, là bị bố cậu ta hại chết. Đường Chấn Kỳ bày ra vụ tự sát này vì muốn giết Đổng Tú Na, để Đường Triều Dương không còn tơ tưởng gì nữa. Tôi còn bảo với cậu ta camera ở cổng trường trung học thực nghiệm đã ghi lại được toàn bộ quá trình hại người của Đường Chấn Kỳ, Đường Chấn Kỳ lúc đó sợ tới mức đổ sụp trên mặt đất.
- Camera?
Hoàng Kiệt Hào sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ ra, tên Đỗ Long này đang nói dối, anh ta không thể vạch trần điểm này, nếu không Đường Chấn Kỳ có thể sẽ lại nói dối.
Triệu Vũ Uy cười nói:
- Xem ra Đường Triều Dương bị kích động mà tỉnh lại, chỉ có điều não bị thương, cho nên nhân cách bị phân liệt, coi mình là Đổng Tú Na, vì thế nên mới cắn Đường Chấn Kỳ, chậc chậc, vụ án này đúng là thay đổi bất ngờ!
Đỗ Long không hé răng, Hoàng Kiệt Hào cũng đã rõ ngọn nguồn. Dù Đường Triều Dương tại sao bỗng nhiên tỉnh lại, tại sao phát điên còn cần chờ chuyên gia tiến hành giải thích, nhưng vụ án đôi nam nữ tự sát đã kết án giờ lại lật lại. Đường Chấn Kỳ biết con trai muốn cùng bạn gái nó tự sát, không những không ngăn cản lại còn ngầm giúp đỡ, cuối cùng khiến Đổng Tú Na chết, con trai phát điên. Hành vi của Đường Chấn Kỳ đã vi phạm luật pháp, ông ta sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Chân tướng vụ án đã rõ, nhưng Hoàng Kiệt Hào vẫn đau đầu, bởi vụ án này đã xong rồi, đã báo cáo lên trên, chưa được mấy ngày lại lật lại, như thế này không phải là tự tát vào mặt mình sao? Vì thế Hoàng Kiệt Hào rất đau đầu, nhưng cũng không thể trách Đỗ Long, có thể kiên trì chủ kiến tìm ra hung phạm, là cảnh sát hình sự thì đây là tố chất nhất định phải có!
Rất nhanh sau đó đã có tin tốt truyền tới khiến Hoàng Kiệt Hào không còn đau đầu nữa, Mạnh Hạo gọi điện tới, anh ta vui vẻ nói:
- Sếp Hoàng, vụ án giết người trên núi Miên Sơn đã phá được rồi, nghi phạm là một sinh viên khoa nghệ thuật trường đại học Thiên Nam, bắt được người và tang vật tại hiện trường, án này đã phá xong!
Mạnh Hạo và Thẩm Băng Thanh sau khi giải quyết xong công việc liền cùng nhau đến Đại học Thiên Nam, sau khi thông qua Chủ nhiệm khoa liên hệ với giáo viên chủ nhiệm các lớp, rất nhanh chóng tìm được những học sinh đã đi vẽ ở Miên Sơn mấy ngày trước. Khi
Mạnh Hạo nhờ giáo viên triệu tập những học sinh đó lại một chỗ thì lập tức phát hiện ra một người rất giống với miêu tả của người bị hại ở hiện trường.
Người đó không chỉ cao mà trang phục cũng rất giống với hung thủ, hơn nữa sau khi phát hiện có cảnh sát liền tỏ ra rất lo lắng. Điều đó đã khiến cho Mạnh Hạo nghi ngờ, Mạnh Hạo và Thẩm Băng Thanh lập tức tiến hành xét hỏi cậu ta. Cậu ta ban đầu còn cố chối quanh, nhưng dưới áp lực tâm lý và kỹ thuật xét hỏi của Mạnh
Hạo và Thẩm Băng Thanh, cuối cùng cũng để lộ ra sơ hở.