Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 113 : Mẹ Vợ Mặt Lạnh Tanh (1)
Ngày đăng: 17:31 30/04/20
Khi Mạnh Hạo yêu cầu người sinh viên đó nhấc chân thử dấu giày, gã sinh viên có tên Điền Khải Lâm đó bỗng rút một con dao từ trong thắt lưng ra, vung vẩy định chạy trốn. Thẩm Băng Thanh và
Mạnh Hạo lập tức lao lên, nhanh chóng khống chế gã. Sau khi khám xét phát hiện trên người gã còn có một bao thuốc Hồng
Hà chưa hút hết, hoàn toàn trùng khớp với mẩu thuốc lá để lại ở hiện trường. Trong con mắt kinh ngạc không thể tin được của giáo viên và các sinh viên khác, Điền Khải Lâm bị còng tay đẩy lên xe cảnh sát, nhanh chóng bị đưa đi.
Vụ án được phá nhanh chóng cũng không làm tiêu tan được sự bực bội trong lòng Hoàng Kiệt Hào. Cho dù đã gần 12h đêm, anh vẫn lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng công an quận Tây Sơn Liễu Công Toàn để báo cáo tình tiết mới của vụ án đôi tình nhân tự sát.
Liễu Công Toàn nghe nói vụ án đã kết thúc lại xuất hiện tình tiết mới, ông lập tức mắng cho Hoàng Kiệt Hào một trận. Cũng may mà vụ án này chưa báo cáo lên Cục công an thành phố Ngọc
Minh, Liễu Công Toàn ra lệnh cho Hoàng Kiệt Hào lập tức lấy hồ sơ vụ án về sửa lại, đồng thời yêu cầu Hoàng Kiệt Hào viết bản kiểm điểm, nộp cùng với hồ sơ vụ án cho ông.
Đỗ Long nghe thấy rất rõ, đợi sau khi Hoàng Kiệt Hào gác điện thoại liền vô cùng áy náy nói:
- Anh Hoàng, xin lỗi anh!
Hoàng Kiệt Hào trong lòng quả thực không vui, nhưng không phải giận Đỗ Long. Anh ta châm một điếu thuốc, nói:
- Cậu làm đúng, có gì phải xin lỗi. Vụ án này chưa điều tra rõ mà tôi đã vội vã kết luận, viết kiểm điểm là đáng. Nhưng cậu cũng đừng vội đắc ý, cậu dám không nghe lệnh cấp trên, vô tổ chức vô kỷ luật, cậu cũng phải viết kiểm điểm cho tôi. Cậu cần nhớ kỹ cậu là cảnh sát! Cậu không được làm việc tùy tiện theo ý thích cá nhân, nếu không sớm muộn cũng có chuyện đấy!
Đỗ Long khiêm tốn nói:
- Tôi hiểu, cám ơn anh đã nhắc nhở. Thực ra tôi đã suy nghĩ rất kỹ, chuyện này chỉ có thể làm bất ngờ, hơn nữa nhất định phải nhanh, nếu không sẽ mất cơ hội, bởi vậy tôi mới.... sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa!
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Tôi đã nhớ lời cậu nói rồi, còn dám có lần sau, xem tôi xử lý cậu thế nào. Có thời gian rỗi viết bản kiểm điểm, nộp cho tôi trước ngày quốc khánh.
Đỗ Long cười hì hì gật đầu, Hoàng Kiệt Hào nhìn Đường Chấn Kỳ một cái, thầm nghĩ bụng:
- Tên khỉ này, coi như cậu số may, nếu mà không thành công, người ta kiện cậu ra tòa thì cậu sẽ gặp phiền phức to...
Sau khi quay về chi cục, Hoàng Kiệt Hào lập tức tìm hồ sơ vụ án đôi tình nhân tự sát, nhưng không sửa ngay mà triệu tập cuộc họp phân tích tình hình vụ án. Hiện tại vụ án giết người ở
Miên Sơn đã phá xong, vấn đề thiếu nhân sự của trung đội điều tra số 1 cũng đã tạm thời được giải quyết, Mạnh Hạo, Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh lần lượt được phân công vào ba tổ đang phụ trách ba vụ án khác.
Mấy ngày qua đi, Đỗ Long bận tới nỗi không kịp về nhà một chuyến. Đội điều tra một tuần liên tiếp phá được mấy vụ án, hiệu suất phá án cao kỷ lục, trung đội điều tra số 1 được nhận biểu dương nội bộ của Phân cục công an quận Tây Sơn, chuyện kiểm điểm của Hoàng Kiệt Hào và Đỗ
Long cũng chìm vào quên lãng.
Khó khăn lắm Đỗ Long mới được nghỉ một ngày, hắn quay về nhà, đang định tắm rửa ngủ một giấc thì mẹ hắn, Thi Vân Cẩm quay về.
- Mẹ, gần đây sao mẹ bận vậy? Đừng để mệt quá đấy nhé.
Đỗ Long vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, nói với mẹ hắn.
Thi Vân Cẩm nhìn hắn đầy âu yếm, ánh mắt lộ ra vẻ quyến luyến không rời, bà nói:
- Tiểu Long, nghe nói gần đây con công tác không tồi hả...
- Cũng tạm ạ...
Đỗ Long nói.
Thi Vân Cẩm nói:
- Vậy thì tốt... Tiểu Long, mẹ có chuyện muốn nói với con... mẹ được điều lên công tác ở Thượng Hải, bố con lại không thường xuyên về nhà, sau này con một mình ở nhà, phải chú ý an toàn...
- Cái gì? Mẹ chuyển lên Thượng Hải?
Đỗ Long kinh ngạc quay đầu lại.
- Bố... sao bố lại đến đây...
Kỷ Kim Sâm, bố của Kỷ Quân San là do Trần Vũ Sấu gọi đến. Trần
Vũ Sấu đã từng đọc được một bản tin, nói là một người thanh niên do quá uất ức đã cưỡng hiếp cả mẹ vợ, bởi vậy gọi chồng đi cùng cho an toàn, lại hợp lý.
- Chú, cô, chào cô chú ạ. Cháu là Đỗ Long, bạn trai của Quân San, cháu và Quân San quen nhau khi cháu nằm viện.
Đỗ Long cung kính nói với Kỷ Kim Sâm và Trần Vũ Sấu.
Kỷ Quân San bổ sung thêm:
- Đỗ Long là cảnh sát anh hùng, trong khi anh dũng cứu người bị bọn tội phạm đánh bị thương, đã từng được đưa tin trên chương trình “Cuộc sống” và nhiều tờ báo khác.
Thực ra Trần
Vũ Sấu đã hỏi Từ Linh Linh về thân phận của Đỗ Long, nhưng bà vốn có định kiến, cho rằng cảnh sát cứu dân thì cũng chưa chắc đã không ức hiếp con gái bà, bởi vậy không hề khách khí nói:
- Ở đây con không có quyền nói gì cả, cảnh sát Đỗ, chúng ta vào trong nói chuyện.
Đỗ Long mời Kỷ Kim Sâm và Trần Vũ Sấu vào trong, Trần Vũ Sấu nhìn thấy căn hộ rộng rãi của Đỗ gia, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bà đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Kim Sâm, ông ho khan một tiếng, hỏi:
- Đỗ Long, cậu và con gái tôi có tình cảm với nhau, tôi cậy là bề trên, gọi tên của cậu vậy.
Tôi chỉ có một người con gái này tôi, bởi vậy nên lo lắng cũng là phải, mong cậu đừng trách.
Đỗ Long cười nói:
- Cháu cũng là con một nên có thể hiểu được tình cảm của cô chú. Xin mời cô chú ngồi, cháu đi pha trà.
- Không cần khách sáo như vậy, Đỗ Long, vừa rồi trong điện thoại tôi đã hơi quá lời, mong cậu đừng trách. Tôi không có ý gì với cậu cả, San San lẽ ra đã phải sớm nói chuyện cậu và nó đang tìm hiểu nhau ra mới phải.
Đỗ Long cười nói:
- Đều là lỗi của cháu, xin cô đừng trách Quân San.
Trần Vũ Sấu thấy Đỗ Long dáng người cao ráo, cũng khá đẹp trai, chỉ lạ là ở trong nhà mà còn đeo kính râm... ăn nói cũng khiến bà cảm thấy khá hài lòng. Gia cảnh của Đỗ Long xem ra cũng không tồi, nhưng nghĩ đến việc Đỗ Long là cảnh sát, bà lại thầm cảm thấy không hài lòng, nói:
- Đỗ Long, chúng tôi thương yêu nhất chính là đứa con gái này, chúng tôi hi vọng nó có thể có cuộc sống sung sướng, không phải quanh năm suốt tháng ở trong cảnh vò võ một mình ngóng chồng trông con, lại càng không hi vọng nó gặp phải nguy hiểm gì cả. Điều kiện của cậu không tồi, nhưng đáng tiếc cậu lại là cảnh sát....
Lương của cảnh sát không hề thấp, nhưng đó là xem so sánh với ai, công việc của cảnh sát bận rộn, khó có điều kiện thường xuyên về nhà. Nghề cảnh sát lại còn thường được so sánh với nghề thợ mỏ, đều là những nghề nguy hiểm. Thợ mỏ chỉ nguy hiểm đến bản thân còn thân nhân của cảnh sát cũng thường xuyên bị uy hiếp. Ba điểm mà Trần Vũ Sấu vừa nói tới đều là điểm yếu của Đỗ Long, bà nói thẳng ra như vậy, khiến Đỗ Long lại cảm thấy có chút thiện cảm với bà.
Nghe mẹ vợ tương lai hỏi như vậy, Đỗ Long suy nghĩ giây lát rồi đáp:
- Cháu vừa mới đi làm chưa được hai tháng, lương quả thực hơi thấp, nhưng cháu tin với năng lực của cháu, tình hình rất nhanh sẽ được cải thiện. Cháu cũng sẽ cố gắng để có thể có thời gian ở bên Quân San mà vẫn không ảnh hưởng đến công tác. Còn về những băng nhóm tội phạm trong xã hội, lực lượng cảnh sát sẽ kiên quyết tấn công truy quét, cháu cũng sẽ bảo vệ Quân San, quyết không để cô ấy phải tủi thân hay sợ hãi.
Những lời của Đỗ Long đều là thật lòng, nhưng Trần Vũ Sấu lại không cảm thấy như vậy, bà bình thản nói:
- Đỗ Long, dũng khí cứu giúp người khác của cậu khiến mọi người khâm phục, nhưng cậu và Quân San quen nhau cũng là lúc cậu nằm viện, như vậy sao tôi có thể tin cậu có năng lực để bảo vệ cho Quân San được. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi, bao giờ cậu có thể thay đổi được tình trạng hiện tại thì chúng ta nói chuyện tiếp, trong thời gian trước đó, mong cậu đừng liên lạc với Quân San nữa.
Nói xong Trần Vũ Sấu đứng dậy, Đỗ Long cũng đứng dậy, đĩnh đạc nói:
- Thưa cô, cháu sẽ cố gắng thay đổi tình trạng hiện nay, nhưng cháu cũng vẫn sẽ tiếp tục quan hệ với Quân San, mong cô chú có thể hiểu cho.
Trần Vũ Sấu nghiêm mặt, cầm tay Kỷ Quân
San lôi ra ngoài, còn Kỷ Kim Sâm trước khi ra khỏi cửa bắt tay với Đỗ Long, nói nhỏ: “cố gắng lên”, khiến Đỗ Long bỗng có thêm mấy phần thiện cảm với ông.
Đỗ Long đưa mắt nhìn theo ba người nhà Kỷ Quân San rời đi. Nghĩ tới hình ảnh Kỷ Quân San khóe mắt đẫm lệ lúc rời đi, hắn khẽ thở dài một cái, không ngờ được rằng buổi tối mà hắn dày công chuẩn bị lại kết thúc như vậy. Xem ra con người không được phép có những suy nghĩ đen tối, nếu không ông trời cũng sẽ không dung tha.