Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1113 : Mật bảo của Thiên Vương
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
Tại khách sạn Quang Minh, Đỗ Long tiến vào phòng riêng ở lầu ba dưới sự hướng dẫn của người phục vụ. Bên trong không có ai cả, phục vụ nói:
- Cổ tiên sinh chưa tới, anh đợi một chút.
Đỗ Long gật đầu, sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại ra chơi.
Sau mấy phút cửa phòng bị đẩy ra, Cổ Dật Phi đi đến, theo sau là cô bé Cổ Nguyệt Hồ.
Hôm nay tóc Cổ Dật Phi đen nhánh, ông ta chải chuốt, mặc đồ tây chỉnh tề, giầy da sáng bóng, nhìn giống như CEO của công ty lớn vậy. So với lão già khọm khẹm mà lần trước Đỗ Long gặp thì quả thật là khác hoàn toàn. Chỉ có nét tương đồng duy nhất chính là đôi mắt kia.
Đỗ Long không hề kinh ngạc đứng lên cười với Cổ Dật Phi:
- Ngài Cổ hôm nay thật có tinh thần, có phải ngài vừa tham gia Hội nghị thượng đỉnh tám nước không?
Cổ Nguyệt Hồ cười khẽ, Cổ Dật Phi cười ha ha nói:
- Tới gặp Phó cục trưởng Đỗ Long không thể ăn mặc chỉnh tề một chút được sao? Phó cục trưởng, nghe tiểu hồ ly nói cậu muốn gặp tôi nên tôi liền tới, không biết Phó cục trưởng có chỉ bảo gì?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi nào dám trước mặt ngài mà tự cao tự đại. Trước tiên ngài ngồi xuống rồi gọi món đã, hôm nay tôi mời.
Cổ Dật Phi không chút khách khí ngồi xuống gọi hai ba món sau đó đưa menu cho Đỗ Long. Đỗ Long cũng gọi hai món nữa, ba người ăn cơm cũng không cần quá lãng phí. Cổ Dật Phi có ý tối nay không uống rượu nên Đỗ Long không gọi thêm rượu. Sau khi phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài Đỗ Long thản nhiên nói:
- Bất giác mà đã hai năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cổ Dật Phi cười nói:
- Phó cục trưởng Đỗ sống phong phú, còn giống như lão già tôi đây thì chỉ ăn rồi chờ chết thôi.
Đỗ Long nói:
- Không phải là do ngài già mà là do tôi có tai mắt...Được rồi, chúng ta ngửa bài đi, nếu ngài chú ý đến Dương Đa Quân lâu như vậy thì hẳn là ngài biết rõ là ai muốn đối phó với hắn chứ? Triệu Hiểu Phượng có phải là bị ngài cướp đi rồi không?
Cổ Dật Phi nói:
- Tôi còn nghi ngờ là cậu...Tối hôm đó tôi đến chậm một bước, Triệu Hiểu Phượng đã mất tích rồi. Sau đó nghe nói cô ta quẹt thẻ ở Đại Lý, không cần nói nữa , chắc chắn là có kẻ tung hỏa mù rồi.
Đỗ Long không khỏi âm thầm khâm phục sức phán đoán của Cổ Dật Phi, hắn nói:
- Ngài đã phủ nhận mình không làm, vậy hẳn là ngài biết ai làm chứ?
Cổ Dật Phi gật đầu nói:
- Tôi biết người hãm hại Dương Đa Quân là một người Nhật Bản trong nhóm Sơn Khẩu, cậu từng nghe qua chưa? Không hiểu sao họ lại biết được chuyện ngọc điệp này. Dương Đa Quân không muốn bán nên bọn họ lập ra kế này để đưa Dương Đa Quân vào tròng. Hơn nữa khi tôi nghe được tin tức rồi đến thì đã chậm một bước. Vốn dĩ định bắt Triệu Hiểu Phượng, vạch trần âm mưu và giúp Dương Đa Quân một tay, không ngờ cậu lại chặn ngang nên tôi mới không muốn ra tay nữa.
Đỗ Long giả bộ dáng khiếp sợ, sau đó nói:
- Nhóm Nhật Bản Sơn Khẩu? Đấy là một tổ chức xã hội đen mà, tại sao họ lại hứng thú với ngọc điệp? Vậy rốt cục thì ngọc điệp kia có tác dụng gì, không đơn giản chỉ là chấn hưng phái Bát tiên chứ?
Cổ Dật Phi trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Đỗ Long nói:
- Thấy cậu cũng là một nam tử hán, vậy tôi nói cho cậu nghe sự thật vậy. Tương truyền rằng phái Bát tiên có một bí mật lớn liên quan đến tám tuyệt học kinh thiên động địa và bảo tàng Thiên Vương...
Cổ Dật Phi ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Cậu đừng cho rằng tôi đang khoác lác. Năm đó tám cao thủ lập ra phái Bát tiên đều là hộ vệ của Thiên Vương, được xưng là Bát tiên hộ giá, họ đều là những nhân vật nỏi tiếng của một thiên quốc mới. Thiên Vương mang tất cả của cải đoạt được để vào một chỗ bí mật, sau đó để lại tám ngọc điệp làm tín vật. Không ngờ người tính không bằng trời tính, tám vị hộ vệ kia lại mang theo ngọc điệp và chạy trốn suốt đêm...