Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1114 : Kẻ trí nghĩ nghìn điều tất vẫn có điều sơ suất
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
Đỗ Long bình tĩnh nghe Cổ Dật Phi giảng giải, Cổ Dật Phi tiếp tục nói:
- Không ngờ tới con út Thiên Vương lại là một người vô phúc, trên đường bỏ trốn người đó đã bị trúng tên. Trước khi chết, người đó nói với tám hộ vệ rằng, trong ngọc điệp còn có một bí mật nữa. Muốn lấy được bảo vật của Thiên Vương thì nhất định phải quy tụ được tám miếng ngọc điệp.
Đỗ Long im lặng nghe, Cổ Dật Phi nói sau khi tám hộ vệ kia thoát được liền lập ra phái Bát tiên để tiếp tục phát triển tín đồ đồng thời hóa giả bí mật ngọc điệp huyền bí. Còn chưa đợi đến lúc họ nghiên cứu ra kết quả thì phát hiện ra sự tồn tại của Bát tiên bắt đầu bị khắp nơi truy lùng, nội bộ phái Bát tiên cũng bắt đầu xảy ra chia rẽ bất đồng. Từ đó phái Bát tiên với quy mô lớn bắt đầu suy sụp...
Nghe xong chuyện xưa của Cổ Dật Phi Đỗ Long tổng kết:
- Nói tóm lại ngọc điệp bị tranh cướp như vậy là do nó có đến bảo vật của Thiên Vương, hơn nữa, chuyện xưa hoang đường thế này mà ngài cũng tin sao?
Cổ Dật Phi tức giận nói:
- Cậu không tin sao?
Đỗ Long nói:
- Thời kì cuối thời Thanh dù là chính phủ hay nhân dân đều nghèo rớt, cho dù thời Thái Bình Thiên Quốc có đi khắp Hoa Hạ cũng cướp chẳng được bao vàng bạc huống hồ sau khi Thái Bình Thiên Quốc kiến quốc vẫn luôn giao chiến với nhà Thanh. Trong thời loạn lạc đấy, muốn đào một địa cung đến bảo tàng thì phải tốn bao công sức? Nội bộ Thái Bình Thiên Quốc làm sao mà có thời gian đem bảo bối giấu đi chứ?
Cổ Dật Phi nói:
- Cậu không tin tôi cũng hết cách, dù sao tôi tin rằng những người Nhật Bản kia cũng tin như vậy.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, cứ cho là kho báu thực sự tồn tại thì dựa theo hiến pháp quốc gia, những thứ được chôn đều thuộc về tài sản quốc gia, nếu các ngài muốn làm việc này thì chính là đang đào góc tường xã hội chủ nghĩa đấy!
Cổ Dật Phi nói:
- Cậu cứ đắc chí đi, tôi không tin cậu không động tâm.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi là Đảng viên, cần nhiều vàng bạc thế để làm gì chứ? Làm không tốt còn bị kỷ luật ấy chứ. Các ngài muốn gây sức ép thì cứ làm đi, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến anh em của tôi.
Cổ Dật Phi nói:
- Người có công lại bị khép tội, cho dù tôi không đi tìm anh ta thì cũng sẽ có người đến tìm anh ta.
Đỗ Long nói:
- Vì thế anh ta quyết tâm bán vật đó với giá mười triệu, mặt khác giúp anh ta thăng quan, ngài làm được không?
Cổ Dật Phi nói:
- Thật sao? Chẳng lẽ ngài muốn kéo tôi nhập bọn sao? Bằng không ngài nói cho tôi biết những thứ này làm gì?
Cổ Dật Phi cười ha hả nói:
- Nói chuyện với Phó cục trưởng thật ít tốn sức...Đúng vậy, tôi chính là có ý này.
Đỗ Long quả quyết đáp:
- Không có hứng thú, trừ phi...
Hai mắt Cổ Dật Phi sáng lên, nói:
- Trừ phi cái gì?
Đỗ Long nói:
- Trừ phi ngài nắm tay tôi để tôi hỏi mấy vấn đề.
Cổ Dật Phi mỉm cười nói:
- Tôi biết thuật bắt mạch để vặn hỏi của Phó cục trưởng rất nổi tiếng. Nếu Phó cục trưởng có hứng như vậy thì thử xem sao.
Cổ Dật Phi lần lượt giơ tay trước mặt Đỗ Long. Ông ta còn tưởng rằng Đỗ Long chỉ muốn thông qua thuật bắt mạch để xác nhận lời ông ta nói là thật hay giả. Một người đã tu luyện thành công thì việc khống chế mạch không có gì khó khăn. Cổ Dật Phi tin rằng phương pháp phán đoán của Đỗ Long tuyệt đối không phải thăm dò mạch đập. Nhưng ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Đỗ Long có thể từ tiếp xúc với thân thể để cảm nhận suy nghĩ của ông ta...
Đỗ Long đặt ngón trỏ lên mạch Cổ Dật Phi. Cổ Dật Phi thầm điều chỉnh hô hấp và mạch đập rồi mỉm cười nhìn Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi bắt đầu đây...Xin hỏi rốt cục trong tay ngài có mấy miếng ngọc điệp rồi?
Cổ Dật Phi sớm có chuẩn bị ông ta nghiêm nghị đáp:
- Hai miếng, tính cả miếng trong tay cậu nữa.
Đỗ Long thầm mắng tên cáo già ông trong tay đã có bốn miếng rồi lại còn muốn gạt hắn, hắn tiếp tục hỏi:
- Bí mật về kho báu Thiên Vương ngoài bảo tàng ra còn có gì nữa?
Cổ Dật Phi mỉm cười nói:
- Điều này...Chờ sau khi cậu quyết định hợp tác...Tôi mới có thể nói cho cậu biết...