Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1142 : Bọ ngựa ở phía sau
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
Đỗ Long cười nói:
- Không hổ là anh ba của em. Hôm nay có rảnh không? Cơ thể ổn chứ? Nếu rảnh thì mau giải quyết chuyện này nhé, tránh đêm dài lắm mộng a.
Dương Đa Quân nói:
- Được, đương nhiên được. Tối qua anh không biết uy mãnh cỡ nào… bây giờ còn sớm, 10h gặp nhau ở cổng ngân hàng Nhân Dân nhé. Trưa anh mời, mấy anh em chúng ta rất lâu không có tụ tập lại, anh chính thức giới thiệu vợ sắp cưới của anh với mọi người…a
Đỗ Long cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng. Bố vợ tương lai của anh cuối cùng hồi tâm chuyển ý rồi à?
Dương Đa Quân chân thật nói:
- Ừ, ông già ấy cuối cùng chấp nhận bọn anh ở cùng nhau rồi, cái này cũng nhờ cậu… Đỗ Long, anh muốn chuyển sang đội hình sự đi lăn lộn theo cậu, cậu thấy anh có đủ tư cách không?
Đỗ Long cười nói:
- Đủ, đương nhiên đủ. Em hoan nghênh còn không kịp nữa. Ba năm trước em đã nói rồi, có cơ hội thì anh chuyển tới thành phố Lỗ Tây. Đáng tiếc em đi Bắc Kinh học, bằng không sớm xử lý chuyện này. Được rồi, chúng ta trưa gặp rồi từ từ nói chuyện nhé…
Đỗ Long từ trong thâm tâm vui mừng cho Dương Đa Quân. Nhiều năm chịu không ít khổ sở như vậy, cuối cùng Dương Đa Quân hết khổ rồi. Bố vợ tương lai y muốn sắp xếp y vào đội hình sự? Cái này ngược lại rất thú vị. Nghe giọng điệu của Dương Đa Quân, tựa hồ Trưởng ban tổ chức Ngô Tử Trần rất coi trọng Đỗ Long đây…
10h kém 5 phút Đỗ Long đến cổng ngân hàng Nhân dân Trung Quốc chi nhánh thành phố Thụy Bảo. Không lâu Dương Đa Quân cũng đến, y mặt mày màu hồng hào, thoạt nhìn căn bản không giống người vừa bị thương nặng mấy ngày. Ngô Tú Đình, cô như con chim nhỏ nép vào y. Lúc Dương Đa Quân nhiệt tình chào hỏi với Đỗ Long, Ngô Tú Đình cũng gọi một tiếng Phó cục trưởng Đỗ.
Đỗ Long nói với Dương Đa Quân:
Mấy người này đều rất ngưỡng mộ Dương Đa Quân. Trong nhà tiểu tử này không những có cổ vật , cô vợ lại xinh đẹp, có cha còn là Trưởng ban Tổ chức thành phố Lỗ Tây, tiền đồ sau này là vô hạn.
Mọi người rất ngưỡng mộ Đỗ Long. Trong bữa tiệc lần lượt nhờ Đỗ Long tìm đường, hy vọng Đỗ Long có thể nâng đỡ bọn họ một tay. Mấy người này cũng có năng lực, cho nên Đỗ Long luôn miệng nhận lời. Nói chỉ cần có cơ hội, nhất định trước tiên nghĩ đến mấy người bọn họ.
Sau khi ăn xong một bữa cơm trưa ồn ào náo nhiệt, mọi người lưu luyến không nỡ giải tán. Đỗ Long gọi điện cho Cổ Nguyệt Hồ ở trước khách sạn Vĩnh Xương, nói với cô món đồ đã nhận được rồi, hẹn cô tìm thời gian chuyền tay bán Ngọc Điệp cho ông nội cô.
Cổ Nguyệt Hồ tỏ ý ông nội cô ở thành phố Lỗ Tây. Tối nay có thể giao dịch. Đỗ Long liền chuẩn bị trở về thành phố Thủy Bảo.
Đỗ Long vừa định rời khỏi, bên cạnh đột nhiên chạy đến một chiếc xe Toyota, tiếng thắng C-T-Í-T..T..T dừng bên cạnh Đỗ Long. Cửa sổ xe trượt xuống, một gương mặt đẫm lệ hoảng hốt xuất hiện trước mặt Đỗ Long. Là Đao Nguyệt Nga! Một khẩu súng lục áp dưới cằm cô. Người bịt mặt đang cầm súng hung tợn nói:
- Ném món đồ qua, mày chỉ có thời gian năm giây. Đừng giở trò, bằng không cô ấy nhất định sẽ chết!
Sự việc xảy ra đột ngột, Đỗ Long không khỏi ngây ngẩn, chỉ thấy cửa sổ bên ghế lái phụ của chiếc Toyota giơ ra một cánh tay nói:
- Đưa cho tao!
Đao Nguyệt Nga nhận ra Đỗ Long. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hô:
- Đỗ Long, cứu mạng!
Đỗ Long bất đắc dĩ đành giao cái túi trong tay cho người ngồi phía trước, hắn nói:
- Các người không được kích động, đồ cầm đi, thả người ra. Chuyện này không liên quan tới cô ấy, không được làm hại cô ấy!