Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1143 : Tôi là Nguyệt lão
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
Người ngồi hàng ghế trước vội vàng tháo cái hộp gỗ ra, mở nắp xem thử nói:
- Không sai, chính là thứ này.
Đỗ Long nói:
- Mau thả người!
Người ngồi ghế sau chỉ họng súng về phía Đỗ Long quát:
- Lui lại sau! Bằng không cho mày một phát!
Đỗ Long bất đắc sĩ đành lái xe lui lại sau, cửa sau chiếc Toyota vừa mở, Đao Nguyệt Nga bị đẩy xuống. Vì cây súng vẫn đang nhắm vào mình, Đỗ Long không có tiến lên, may mắn Đao Nguyệt Nga lảo đảo một cái rồi đứng vững, sau đó chiếc Toyota lập tức chạy đi.
- Cô béTiểu Đao, cô không sao chứ?
Đỗ Long đỡ Đao Nguyệt Nga lên trước, hỏi cô.
Con mắt Đao Nguyệt Nga đỏ lên nước mắt ào ào lăn xuống, cô nghẹn ngào nói:
- Tôi… Tôi cho rằng mình chết chắc…
Đỗ Long thấy dáng vẻ không muốn có chuyện gì của cô, lập tức móc điện thoại ra gọi 110 báo cảnh sát. Nhưng chiếc xe đó che kín bảng số, cơ hội cảnh sát giao thông bình thường có thể điều tra được gần như là con số 0. Đợi bọn họ kiểm tra xe, món đồ có thể cũng đưa đến một xó xỉnh nào đó của thế giới.
Bị cướp đi chỉ là một món đồ giả mà Đỗ Long sớm đã chuẩn bị, cho nên Đỗ Long trong lòng không chút sốt ruột. Nhưng biểu hiện ra ngoài, hắn lại giả bộ bộ dạng rất sốt ruột, ra sức dậm chân mấy cái. Đao Nguyệt Nga thấy thế bất giác hỏi:
- Đỗ Long, món đồ đó rất quan trọng sao?
Đỗ Long nói:
- Là rất quan trọng, nhưng so với an toàn của cô, thì chẳng đáng là gì. Không phải cô ở thành phố Lỗ Tây sao? Sao lại bị bọn họ bắt cóc.
Hai mắt Đao Nguyệt Nga đỏ lên, nói:
- Sáng sớm hôm nay tôi nhận được điện thoại, nói mẹ tôi xảy ra tai nạn xe, đưa đi bệnh viện Nhân Dân thành phố Thụy Bảo rồi. Tôi nóng lòng vội chạy đến, không ngờ vừa xuống xe, thì bị bọn chúng bắt lên xe…
Đỗ Long nói:
- Cô mắc lừa rồi, bọn chúng là cố ý gạt cô đến, mẹ cô nhất định không sao, không tin cô gọi điện hỏi thử.
Đao Nguyệt Nga nói:
- Nếu những người đó phát hiện đồ là giả, lại bắt cóc người để áp chế cậu anh đổi đồ thì sao?
Đỗ Long nói:
- Vậy tôi cũng không thể đem đồ thật cho những tên khốn đó a? Dù sao tối này nay tôi phải giao dịch đồ với người khác, . rời Rơi khỏi tay thì không liên quan với tôi.
Thẩm Băng Thanh cau mày nói:
- Không thể nói như vậy, những người này phải bắt ra để pháp luật nghiêm trị! Có phải cậu anh biết ai làm không? Cho nên mới cười giảo hoạt như vậy!
Đỗ Long nói:
- Đại khái có thể đoán ra thôi, . biết Biết rõ tôi như vậy, lại biết muốn gạt Đao a đầu để uy hiếp tôi, người như vậy không nhiều. Cậu yên tâm tôi sẽ không bị thua thiệt.lỗ đâu.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Lúc tốiTối nay cậu anh giao dịch, dẫn tôi đi nhé, . tôi Tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Đỗ Long nói:
- Được, dẫn cậu đi thì dẫn cậu đi, . tới Tới lúc đó nhìn nhiều, ít nói thì được.
Hai người vừa nói vừa đi tới phòng tư vấn tâm lý, thư ký lễ tân phụ trách tiếp đãi rất nhiệt tình với Thẩm Băng Thanh. Hơn nữa cô còn nhận ra Đỗ Long, cô cũng không có hỏi gì, thì liền mời bọn Đỗ Long vào.
- Sau Sao các anh đến đây?
Tống Tư Nhạn thấy hai người cùng vào, bất giác kinh ngạc, hỏi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đỗ Long đề nghị rằng, ba người chúng ta phải bàn bạc thật kỹ.
Tống Tư Nhạn cảnh giác nhìn Đỗ Long nói:
- Bàn cái gì? Ngày cưới của chúng tôi à?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, . từ Từ sau khi hiểu làm lầm được làm rõ, tôi càng ngày càng cảm thấy cô là một cô gái rất thích hợp với Băng Thanh, . sau Sau khi các cậuhai người kết hôn sẽ rất hạnh phúc. Cho nên tôi đặc biệt đến bàn bạc kỹ với các cậuhai người. Dùng kỹ năng tư vấn tâm lý chuyên nghiệp của tôi có thể hóa giải nghi nan trong lòng các cậuhai người… Các cậuHai người cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa. Tôi là Nguyệt lão đến tác hợp chuyện tốt các cậucho hai người…