Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1144 : Học trò của Đỗ Thị
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
- Tôi sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Thẩm Băng Thanh nói xong liền đứng lên xoay người đi ra ngoài, để lại Đỗ Long và Tống Tư Nhạn ngơ ngác nhìn nhau.
- Tiểu tử này...
Đỗ Long lắc đầu cười nói với Tống Tư Nhạn:
- Cô đừng giận, tôi sẽ từ từ khuyên cậu ấy!
Tống Tư Nhạn cả giận:
- Tôi khuyên anh vẫn nên đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Anh rốt cuộc là muốn giúp hay là muốn phá hả? Anh có hiểu tâm lý học hay không? Bây giờ bất luận anh làm cái gì, đều chỉ khiến cho sự việc trở nên càng ngày càng tồi tệ thôi. Tốt nhanh anh cái gì cũng đừng làm, thậm chí tránh xa anh ấy một chút thì hơn!
- Vậy sao?
Đỗ Long sờ cằm làm ra vẻ trầm tư, thực ra trong lòng đang cười thầm, tiện thể nhìn xuyên qua quần áo của Tống Tư Nhạn rất đã mắt.
Tống Tư Nhạn liếc mắt nói:
- Anh rõ ràng là đang giả bộ. Anh tên khốn kiếp này, chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Anh còn tới quấy rối!
Đỗ Long ha hả cười nói:
- Vậy được rồi, tôi về sau sẽ không làm các việc đại loại như không khuyên, không phản đối, không ủng hộ cậu ta nữa, được chưa?
Tống Tư Nhạn hoài nghi nhìn hắn, Đỗ Long cười nói:
- Thật ra tôi đặc biệt chạy tới còn có nguyên nhân, đó là muốn dạy cho cô một bộ nội công, vì tương lai hạnh phúc của cô và Băng Thanh. Cô nhất định phải luyện thật giỏi, sau đó có thể cùng Băng Thanh song tu. Chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể luôn luôn trẻ trung.
- Có phải thật như vậy không?
Tống Tư Nhạn hoài nghi nói.
Đỗ Long nói:
- Không tin cô có thể hỏi Băng Thanh. Tôi và bạn gái của tôi đều dùng biện pháp này song tu, cô thấy tôi có giống người sắp ba mươi không? Làn da của Băng Thanh còn đẹp hơn cả cô đấy. Đây đều là do song tu mà có đó.
- Huynh đệ chúng ta nói những thứ này làm gì? Từ lúc nào đã học giả dối như vậy rồi hả? Đêm nay tôi ở khách sạn cô, giảm cho tôi 50% là được.
Thạch Siêu Vũ lập tức nói:
- Tính cho tôi đi. Nguyệt Nga, có được không?
Đao Nguyệt Nga gật đầu liên tục, cảm kích nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:
- Vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu. Chúng ta trước đi vào đã rồi nói chuyện sau.
Sau khi vào phòng, Đỗ Long liền cầm sổ ghi chép vẽ hình họa, Thẩm Băng Thanh nói:
- Đây là Ngọc Điệp bị cướp đi ư? Anh trí nhớ không tồi nhỉ, tuy nhiên vẽ ra thì có ích lợi gì? Anh còn muốn chứng minh cái gì với người mua sao?
Đỗ Long nói:
- Cậu chớ xem thường bức tranh này. Nó còn đáng giá hơn tranh của Tề Bạch Thạch, Trương Đại Ngàn gì gì đó đấy, hai triệu là cái chắc.
Thẩm Băng Thanh nhíu mày, đối với lời nói của Đỗ Long nửa tin nửa ngờ. Chỉ thấy sau khi Đỗ Long vẽ xong, liền gọi điện thoại nói cho Cổ Nguyệt Hồ vị trí của mình. Không lâu sau, Đao Nguyệt Nga dẫn Cổ Nguyệt Hồ và Cổ Dật Phi đi đến.
Cổ Dật Phi và Cổ Nguyệt Hồ vừa đến liền quan sát Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long nói:
- Thẩm Băng Thanh là huynh đệ của tôi, yên tâm, tin được đấy.
Cổ Nguyệt Hồ cười nói:
- Đại đội phó Thẩm đương nhiên là tin rồi... Đồ đâu? Lấy ra xem một chút.
Đỗ Long vuốt hai tay, nói:
- Đồ bị cướp rồi. Tin tức của các cô nhanh như vậy, hẳn là đã sớm biết rồi chứ?
Cổ Dật Phi khẽ cau mày, y nói:
- Chúng tôi nghĩ rằng đó là đòn gió của cậu... Dựa năng lực của cậu, Ngọc Điệp làm sao có thể dễ dàng bị cướp như vậy?