Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1145 : Thật giả khó phân biệt

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Đỗ Long nói:



- Là người thì vẫn có nhược điểm, nhược điểm của tôi chính là người bên cạnh của tôi. Người ta dùng bạn của tôi để uy hiếp tôi, tôi có thể làm thế nào được? Dù sao đồ quả thật không còn, cũng may tôi dựa theo trí nhớ vẽ ra bức tranh...



Cổ Dật Phi nói:



- Tranh đâu?



Đỗ Long nói:



- Hai triệu



- Hai triệu



Cổ Nguyệt Hồ nhấn mạnh, kêu lên:



- Chẳng phải đã nói là một triệu đấy sao? Huống chi còn không có hiện vật, ai biết anh có làm giả trong bức tranh hay không?



Đỗ Long nói:



- Đỗ Long tôi hai chữ này chính là kim bài đấy. Không tin, tôi cũng không có cách nào khác. Hai triệu là giá người bán muốn, tôi một xu cũng không kiếm. Nếu như đã không tin, vậy thì thôi. Hôm nay tôi mời khách, mọi người cùng nhau ăn một bữa, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.



Cổ Dật Phi giữ lại Cổ Nguyệt Hồ đang làm ra bộ muốn đi, nói:



- Hai triệu thì hai triệu. Chỉ có điều phải xem tranh trước. Lời nói của Cổ Dật Phi tôi cũng là miệng vàng lời ngọc. Nếu như tin, thì mang đồ ra xem một chút.



Đỗ Long cười nói:



- Lời của Cổ lão gia tôi đương nhiên tin rồi. Vâng, sẽ lấy ra.



Cổ Dật Phi cầm bức tranh Đỗ Long vẽ nghiên cứu kỹ càng, một lát sau y ngẩng đầu nói:



- Bức tranh thật sự tinh tế, chắc là giữ gìn rất tốt. Đáng tiếc...



Đỗ Long nói:



- Đáng tiếc gì cơ?



Cổ Dật Phi lắc đầu nói:



- Đáng tiếc bị cướp rồi? Đưa số tài khoản của cậu cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền vào.
Cổ Nguyệt Hồ hừ một tiếng, Đỗ Long cười nói:



- Cổ lão gia không biết vừa rồi ông đã nghe được chưa. Người phụ nữ Nhật Bản kia nói buổi chiều chính là người của Cổ lão gia các ông cướp đồ…



Cổ Nguyệt Hồ nói:



- Lời của phụ nữ Nhật Bản cậu cũng tin sao?



Đỗ Long mỉm cười nhìn Cổ Dật Phi, Cổ Dật Phi lạnh nhạt nói:



- Tôi không làm như vậy, cũng không phải người của Tịnh Thủ Môn làm.



Đỗ Long cười nói:



- Tôi tin tưởng Cổ lão gia sẽ không làm như vậy, chỉ có điều mấy người kia hôm nay cướp đồ của tôi đúng là người Hoa. Cổ lão gia có biết ngoại trừ người Hoa Hạ chúng ta, còn có người nào hoặc là tổ chức nào có hứng thú với Bát Tiên Ngọc Điệp không?



Cổ Dật Phi nói:



- Tôi không rõ lắm. Không biết lúc này bên ngoài còn có bao nhiêu Ngọc Điệp lưu truyền, còn có một số truyền nhân của Bát Tiên năm đó đang hoạt động. Hoa Hạ quá lớn, dân số đông, thật không biết khi nào mới có thể gom đủ mấy miếng Ngọc Điệp khác.



Đỗ Long nói:



- Có công mài sắt, có ngày nên kim. Thật ra bây giờ là xã hội thông tin. Chỉ cần đồng ý bỏ ít tiền, đồ có hiếm đến mấy đều vẫn có thể tìm được. Thí dụ như nói các ông có thể thông qua quảng cáo thu mua giá cao, nói không chừng chỉ trong vài ngày là có thể gom đủ.



Cổ Dật Phi nói:



- Cậu cho là chơi trò chơi tập làm người lớn à? Không được đâu. Người trong tay có Ngọc Điệp đều cất giấu cẩn thận, quảng cáo chỉ đưa tới vô số kẻ lừa đảo, thậm chí kẻ địch lớn thôi. Cậu tuyệt đối đừng đùa với lửa, bằng không... haizzz…



Cổ Dật Phi lắc đầu nói:



- Thôi không nói nữa, tiếp tục tìm là được rồi. Đến uống rượu đi. Đỗ Long, nghe nói tửu lượng của cậu rất lợi hại, hôm nay tôi phải thử một chút mới được.



Đỗ Long cười nói:



- Vậy tôi sẽ không khách khí. Cổ lão gia, chúng ta cạn ly.



Cổ Dật Phi cơm nước no nê rời khỏi khách sạn, y tỏ vẻ phải rời khỏi tỉnh Thiên Nam một thời gian ngắn, có chuyện gì liên hệ với Cổ Nguyệt Hồ.



Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng nhau rời khỏi khách sạn. Đỗ Long ngồi xe của hắn trở về nhà. Đỗ Long nói cho Bạch Nhạc Tiên các cô rằng mình phải đi đến vùng khác truy tìm tội phạm bỏ trốn, nhanh phải mất một hai ngày, chậm thì khả năng phải mất một tuần. Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn không biết được Đỗ Long lại dự định đi phá hỏng hôn lễ của người khác.